Ngược , Yến Thiếu Ngu vẻ mặt lạnh nhạt, hề để ý đến những ánh mắt đó, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, kéo thẳng lên tầng ba.
Sau lưng bọn họ, những tiếng bàn tán vẫn vang lên khe khẽ, mang theo sự hiếu kỳ khó giấu, nhưng tất cả đều đơn thuần là tò mò , một chút ác ý nào .
Đến cửa phòng, rút chìa khóa mở cửa, bên trong phòng bài trí đơn giản nhưng sạch sẽ, chỉ là vẫn còn chút lạnh lẽo, .
Anh sang cô, trầm giọng :
“Anh huấn luyện dã ngoại, thể ở đây với em . Giữa trưa sẽ về đưa em ăn.”
Giọng điệu vẫn bình thản, nhưng ánh mắt chút bất an và lưu luyến.
Anh cô đến đây, xung quanh đều là xa lạ, yên tâm khi để cô một trong căn phòng trống trải .
Cố Nguyệt Hoài nhận sự lo lắng trong ánh mắt , khóe môi khẽ cong lên, giọng mềm mại như cơn gió nhẹ:
“Em , mau . Em còn dọn dẹp phòng một chút.”
Yến Thiếu Ngu im lặng cô, như gì đó, nhưng cuối cùng chỉ nhẹ gật đầu.
Khi xoay rời , bước chậm hơn bình thường, mỗi bước chân đều mang theo chút luyến tiếc, nhưng cũng đầu .
Sau khi bóng khuất dần ngoài hành lang, Cố Nguyệt Hoài vẫn yên, ánh mắt theo một hồi lâu, trong lòng dâng lên một cảm giác ấm áp, khó diễn tả thành lời.
Vừa thấy Yến Thiếu Ngu rời , Cố Nguyệt Hoài liền bắt tay khăn trải giường và vỏ chăn mới.
Nga
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1696.html.]
Căn phòng lẽ lâu ai ở, trong khí thoang thoảng một lớp bụi nhàn nhạt, mang theo cả chút cảm giác lạnh lẽo, trống trải.
Cô nhíu mày, quyết định tiên dọn dẹp thứ cho sạch sẽ.
Khi xếp chăn màn, Cố Nguyệt Hoài lơ đãng nghĩ đến cuộc sống —nếu ở quân khu một thời gian dài, lẽ cô cũng cần tìm hiểu môi trường xung quanh, thể lúc nào cũng dựa Yến Thiếu Ngu .
Huống chi, quân khu rộng lớn như , Yến Thiếu Ngu bận rộn với huấn luyện, chắc chắn thời gian ở bên cô mỗi ngày.
Nếu những điều cô quan tâm— Cung Tiêu Xã hải đảo ? Khu vực nào là vùng cấm? Cuộc sống trong quân khu như thế nào?—thì cách nhất chính là hỏi thăm từ những nhà binh sĩ.
Cố Nguyệt Hoài thoáng qua cửa sổ, thấy mấy phụ nữ vẫn đang xếp hàng múc nước, cô trầm ngâm, cuối cùng cầm theo chậu nước, quyết định ngoài.
Dù , làm quen với họ cũng chuyện .
Vừa bước hành lang, gió nhẹ lướt qua, cô khẽ nheo mắt, về phía —
Nơi là nơi Thiếu Ngu sinh hoạt từ lâu .
Nghĩ đến đó, khóe môi cô bất giác cong lên.
Cô bước chậm , cảm thấy những bước chân của dần dần hòa khí nơi đây.
Tương lai, cô cũng sẽ ở đây thật lâu, thật lâu.
Chỉ mới nghĩ đến điều đó thôi, lòng cô trào dâng một sự mong chờ khó tả.