Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đáng tiếc, theo sự suy tàn của Yến gia, ánh hào quang năm xưa cũng theo đó mà sụp đổ. Khi Yến gia đẩy khỏi trung tâm quyền lực, cái tên " ba Yến" cũng dần trở thành một điều cấm kỵ mà chẳng ai nhắc đến.
Nếu Bạch Thải Vi bất ngờ đề cập tới, chỉ e rằng trong buổi tiệc hôm nay, chẳng ai còn nhớ tới đàn ông .
Bạch Thải Vi khẽ nhếch môi, lắc đầu nhạt:
“Anh đến ? Thật buồn .”
Tống Kim An gần như theo phản xạ đầu về phía Cố Nguyệt Hoài, trong mắt lộ rõ sự hoang mang, dường như đang chờ cô xác nhận lời của Bạch Thải Vi.
Cố Nguyệt Hoài thèm liếc , giọng điềm nhiên, chút che giấu:
Nga
“ , đến. là cùng thủ trưởng, công việc cần giải quyết, đến để dạo chơi.”
Lời nhẹ bẫng nhưng như một lưỡi d.a.o sắc bén, dễ dàng cắt đứt những suy đoán viển vông của .
Thạch Bác , ánh mắt lóe lên vẻ nghi hoặc, trong lòng bỗng dâng lên một dự cảm chẳng lành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1615.html.]
Bạch Thải Vi lạnh, giọng che giấu sự châm chọc:
"Chính sự? Chính sự của chẳng lẽ là dắt cô hội trường, phía làm chỗ dựa, để mặc cô ngang nhiên gây náo loạn ở đây ?"
Trong lời của cô ngập tràn sự bất mãn, tựa như một kẻ tình sâu nhưng đáp .
Nghe , dự cảm bất an trong lòng Thạch Bác càng thêm mãnh liệt. Anh đột nhiên dậy, định bước nhanh lên lầu xem xét tình hình. còn kịp , cổ tay một bàn tay thanh mảnh nhưng cứng cỏi giữ .
Cố Nguyệt Hoài cần dùng nhiều sức, nhưng khiến Thạch Bác cảm giác thể thoát .
Cô ngẩng đầu, ánh mắt thản nhiên như gió thoảng:
“Thạch bí thư ?”
Câu hỏi vẻ hờ hững nhưng như một sợi dây vô hình thít chặt, níu lấy bước chân .
“Hôm qua chính là mời đến đây. Nếu , cũng hứng thú ở tham gia buổi tiệc nữa. khi rời , lẽ thể giải thích cho một chút—chuyện của Tống thanh niên trí thức và Bạch đồng chí là thế nào? Hay là, về những nhân vật đặc biệt tham dự buổi tiệc hôm nay? Để mở mang tầm mắt một chút?”
Giọng của Cố Nguyệt Hoài vẫn thong thả, ung dung, nhưng bàn tay mảnh mai của cô giữ chặt cổ tay Thạch Bác. Rõ ràng hề dùng nhiều sức, nhưng thể dễ dàng tránh thoát.