Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy Cố Nguyệt Hoài gật đầu đồng ý, vẻ căng thẳng mặt Tống Kim An dần giãn . Anh thả lỏng đôi mày, giọng cũng nhẹ nhàng hơn:
“Đi thôi, thị ủy đại viện cách đây cũng khá xa.”
Vừa bước khỏi ga tàu, Cố Nguyệt Hoài liền thấy một trạm xe buýt gần đó. Cô chần chừ mà lên tiếng:
“Chúng xe buýt công cộng.”
Tống Kim An im lặng cô một lúc, khẽ gật đầu. Anh tiền mua vé xe, nên đành thuận theo sự sắp xếp của cô. Trong lòng hiểu rõ, lúc , chủ động cũng chuyện quyền quyết định.
Hoài Hải là một thành phố lớn, giữ vai trò tỉnh lị nên hệ thống xe buýt công cộng ở đây cũng đầu tư bài bản. Dù xét về chất lượng phương tiện cách vận hành, thứ đều trật tự và chỉn chu hơn hẳn so với các huyện nhỏ.
Nga
Đặc biệt, ngay cả nhân viên bán vé tại các trạm dừng cũng tác phong chuyên nghiệp hơn. Ít nhất, họ tỏ thái độ cứng nhắc , cau khinh khỉnh với hành khách, trái ngược hẳn với cảnh tượng thường thấy ở những nơi khác.
Hai xe, dọc đường vô cùng thuận lợi. Đường sá thông thoáng, tài xế lái xe điêu luyện, chút trắc trở nào.
Khoảng nửa giờ , họ cuối cùng cũng đến cổng khu nhà của Thị ủy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1488.html.]
Nơi đây là khu vực cư trú của các cán bộ lãnh đạo, canh phòng nghiêm ngặt bởi lực lượng vũ trang. Công tác an ninh thực hiện vô cùng chặt chẽ, để bất kỳ kẽ hở nào.
Tống Kim An dẫn Cố Nguyệt Hoài tiến đến cổng, nhưng ngay lập tức nhân viên cảnh vệ chặn . Sau một hồi giao thiệp, một lính nhanh chóng thông báo. Không rõ bao lâu , một đàn ông trẻ tuổi, vẻ xa lạ, theo nhân viên cảnh vệ bước .
Không lâu , một đàn ông trẻ tuổi, dáng vẻ xa lạ, xuất hiện cùng lính cảnh vệ.
Tống Kim An thấy đến, ánh mắt sáng lên, nét mặt cũng giãn , nụ mang theo sự thiết :
"Thạch Bác ca!"
Người đàn ông trẻ tuổi gọi là Thạch Bác khẽ mỉm , bước nhanh gần. Hiển nhiên, và Tống Kim An quen thuộc. Theo thói quen, định giơ tay vỗ nhẹ lên vai đối phương, nhưng ngay khi thấy rõ những vết bầm tím gương mặt Tống Kim An, nụ vụt tắt. Đôi mày nhíu , ánh mắt trầm xuống:
"Chuyện gì xảy với mặt thế?"
Tống Kim An theo bản năng đưa tay chạm nhẹ gương mặt . Cơn đau âm ỉ lập tức lan tỏa, khiến khóe môi giật nhẹ. Anh khổ, giọng điệu chút bất đắc dĩ:
"Vào trong ."