Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Nguyệt Hoài lẳng lặng hết, nhẹ nhàng mỉm , giọng điệu bình thản nhưng kiên định:
"Em , cứ yên tâm, sẽ chuyện gì ."
Cô kéo dài chủ đề thêm nữa, cũng chẳng thể giải thích với họ rằng gian Tu Di, tuyệt đối bao giờ phát hiện.
Thấy Bạch Mân và Yến Thiếu Ly còn định tiếp tục khuyên nhủ, cô nhanh chóng chuyển chủ đề, giọng điệu tự nhiên như thể gì xảy :
"Mọi ăn cơm xong ?"
Bạch Mân thêm cũng chắc lay chuyển Cố Nguyệt Hoài, chỉ đành thở dài:
“Ăn cơm . Bí thư chi bộ thông báo, ngày mai lên núi làm việc. Cha, Đình Hoài và Tích Hoài đều , tối muộn mới thể về đến nhà.”
Cố Nguyệt Hoài nhíu mày, nhưng gì thêm, chỉ khẽ gật đầu.
Năm mới sang, công việc bắt đầu.
So với công nhân trong xưởng, chế độ nghỉ ngơi ở đội sản xuất vẫn nhân đạo hơn nhiều, nhưng ngày thong thả thì ít, ngày cật lực thì nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1322.html.]
Vụ cày bừa mùa xuân sắp đến, chắc chắn sẽ bận tối tăm mặt mũi. Cô cũng đến khi nào mới thể về nhà. Nghĩ tới nghĩ lui, là tranh thủ đến nhà bí thư chi bộ một chuyến ? Dù cũng là phép lịch sự, chuyện gì còn dễ chuyện hơn.
Cô suy nghĩ một lát dặn dò:
Nga
“Chị dâu, giúp em rửa sạch xương sườn chần qua nước sôi nhé. Đợi em về sẽ xào.”
Cô định làm món sườn xào chua ngọt, để một ít cho cả nhà, phần còn mang đến Hoài Hải thị cho Yến Thiếu Ngu.
Bạch Mân nhận lấy xương sườn, thoáng ngập ngừng hỏi:
“Em ?”
“Em qua chỗ bí thư chi bộ bàn chút chuyện, lát nữa sẽ về.” Cố Nguyệt Hoài đáp nhanh chóng rời , hướng về khu chăn nuôi.
Giờ qua bữa trưa, chắc chắn bí thư chi bộ Vương Phúc đang ở đó.
Vừa đến nơi, cô liền thấy tiếng tranh luận giữa Vương Phúc và Vương Bồi Sinh. Nội dung cuộc trò chuyện xoay quanh Hoàng Thịnh.
Vương Phúc rít một thuốc, nhả làn khói trắng, giọng đầy rầu rĩ:
“Hoàng Thịnh là thanh niên trí thức từ thủ đô xuống đây, đừng đến Cộng xã, ngay cả trong huyện cũng coi trọng lắm. Tôi còn nhà bối cảnh hề nhỏ, dân quê như chúng thể tùy tiện đắc tội? Bây giờ Lưu Kiến Quốc cố tình đưa về đội sản xuất của chúng , rõ ràng là xem chúng xoay xở thế nào! Giữ thì lo gây chuyện, đội liệu gánh nổi ? Mà nếu giữ, chẳng đắc tội với cấp ? Này thì khó quá ! Cầm cục đá thì sợ nặng, mà ném sợ rớt trúng chân ! Cái chẳng khác nào ôm một củ khoai lang nóng bỏng tay, cầm thì phỏng, quăng thì xong! Tôi đây thật sự chỉ nhắm mắt làm ngơ, giả vờ trong Đại đội chúng như cho xong chuyện!”