Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Anh tiếp tục , ánh mắt đầy chân thành: "Hoàng Thịnh những năm qua hành sự tùy tiện, thiếu quy củ. Sự việc cũng một phần , là do quản lý chặt, để gây sai lầm. Thật sự xin .".
Khi Tống Kim An những lời , sắc mặt Hoàng Thịnh vô cùng khó coi. Hắn mím môi, định phản bác, nhưng khi liếc bên cạnh là Tống Kim An, lời đến miệng chặn ngang trong cổ họng. Gương mặt chỉ động một chút, cơn đau liền dội đến khiến nhăn nhó, nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Cơn đau khiến Hoàng Thịnh bất giác nhớ cảm giác Cố Nguyệt Hoài đánh tối qua. Điều kỳ lạ là lưng gần như vết thương rõ ràng. Dù quần áo thấm máu, nhưng thực chất cơ thể chịu tổn hại nghiêm trọng nào.
Cố Đình Hoài siết chặt nắm tay, các khớp ngón tay trắng bệch vì dùng lực. Chỉ cần nghĩ đến cảnh Bạch Mân tuyệt vọng đến nhường nào đêm qua, cơn giận trong bùng lên dữ dội, hận thể lập tức tay với Hoàng Thịnh mặt.
Cố Nguyệt Hoài khẽ nhíu mày, cảm nhận luồng sát khí âm ỉ đang lan tỏa từ Cố Đình Hoài. Cô lo cả sẽ mất kiểm soát mà làm chuyện dại dột, liền lạnh lùng thẳng Hoàng Thịnh và Tống Kim An, môi đỏ nhếch lên, giọng điệu băng lãnh thốt một chữ:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1265.html.]
"Cút!"
Tống Kim An mím chặt môi, ánh mắt trầm xuống, đầu Hoàng Thịnh, giọng điệu còn kiên nhẫn:
"Còn mau xin ?"
Nga
Hoàng Thịnh cau mày, ánh mắt lướt qua Cố Đình Hoài và Cố Nguyệt Hoài. Khi chạm sự chán ghét tột cùng trong ánh của họ, lòng càng thêm khó chịu. vì e dè, càng thêm ngang ngược, hừ lạnh một tiếng, khóe môi nhếch lên đầy khinh miệt.
"Anh năm, cần gì làm chứ?" Giọng điệu của lộ rõ vẻ chế giễu, ánh mắt mang theo sự khiêu khích. "Anh nghĩ bọn họ thật sự quan tâm đến lời xin ? Chẳng qua chỉ là vẻ đạo mạo mà thôi! Nói gì khác biệt?"
Hắn khẽ nghiêng đầu, ánh mắt đắc ý đảo qua Cố Đình Hoài, như cố tình khơi mào cơn giận, chậm rãi kéo dài từng chữ: "Hơn nữa... chắc Bạch Mân tự nguyện ?"
Câu dứt, khoanh tay ngực, vẻ mặt đầy thách thức, như thể đang mong chờ Cố Đình Hoài mất khống chế mà lao đến. Dù chuyện rối ren thế nào, cũng chẳng cần bận tâm—dù nữa, cũng sẽ thu dọn tàn cuộc , chi bằng cứ đạp thêm một cú, khiến thứ càng loạn càng , càng loạn càng thú vị , ?