Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/yXmolnt9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở thời đại , chuyện con cái đoạn tuyệt quan hệ với cha , họ hàng tuy phổ biến, nhưng cũng hiếm gặp.
Lấy nhà họ Cố làm ví dụ điển hình. Cố gia thuộc tầng lớp địa chủ là sự thật , nhưng là địa chủ sa sút, tuy hẳn là cường hào ác bá, nhưng trong các đợt phân loại đây, họ vẫn quy diện địa chủ sa sút . Vì lẽ đó, Cố Thiên Phượng, Nhiếp Bội Lan và Cố Ngân Phượng khi sẽ một cuộc càn quét giai cấp địa chủ , chần chờ mà lập tức cắt đứt quan hệ với Cố gia , chỉ mong tránh tai ương, bảo bản .
Bọn họ vì sợ liên lụy mà vội vã đoạn tuyệt, nhưng trớ trêu , cuối cùng nhà họ Cố hề xếp thành phần địa chủ.
Sự tuyệt tình của họ hóa chỉ là một nước cờ thừa.
Ở thời điểm , bất kể là tham gia công tác nhập ngũ, đều lý lịch trong sạch, ràng buộc bởi những mối quan hệ xã hội phức tạp. Vì thế, chuyện cắt đứt quan hệ với cha chị em để tránh liên lụy , bảo vệ tiền đồ chẳng gì lạ, thậm chí còn diễn ở khắp nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1238.html.]
khi những lời thốt từ miệng Bạch Mân— bao năm qua luôn nhẫn nhịn chịu đựng— khiến Lưu Kiến Quốc khỏi chấn động.
Ông cô với ánh mắt do dự, giọng trầm xuống: “Cháu thực sự suy nghĩ kỹ ? Cháu cắt đứt quan hệ với họ ?”
Nhà họ Bạch thành phần gặp vấn đề chính trị, vấn đề thực sự ở nhân phẩm của Từ Đông Sơn và Bạch Mai. nếu rời khỏi gia đình, Bạch Mân thật sự sẽ chỉ còn một , ngay cả chỗ ở cũng sẽ trở thành vấn đề lớn.
Nga
Bạch Mân buồn, giọng thấm đầy cay đắng:
“Bí thư chi bộ, chú lạ gì cảnh của cháu, đúng ? Chú nghĩ mà xem, từ nhỏ đến lớn, Bạch Sơn và Từ Đông Mai bao giờ thực sự xem cháu là con ? E rằng dù chỉ một cũng từng . Từ ngày em trai cháu đời, cháu liền trở thành dư thừa trong nhà, cũng , cũng chẳng ai bận tâm. Nếu dễ thì cháu là con nuôi, nhưng thực chất, cháu chẳng khác nào kẻ ăn nhờ ở đậu, một hầu công. Ngày qua ngày, việc duy nhất cháu làm là hầu hạ họ, chịu đựng sự ghẻ lạnh, thậm chí đến cả một câu tử tế cũng trở thành thứ xa xỉ.”
"Những chuyện đó thì thôi nhắc đến cũng , dù bọn họ cũng cho cháu một ngụm cơm , cho cháu thể tiếp tục tồn tại mà trưởng thành ."