Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/yXmolnt9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Nguyệt Hoài hai bên cạnh , giọng kiên định như trấn an họ, :“Đừng lo lắng quá, chúng nên nhanh chóng về thôi. Anh cả vẫn đang đợi ở cổng đại đội , đừng để sốt ruột.”
Bạch Mân là đáng thương, nhưng chỉ khi tự mạnh mẽ, cô mới thể thoát khỏi khổ đau. Nếu cứ mãi dựa dẫm sự che chở của khác, cô sẽ chẳng bao giờ thực sự giải quyết vấn đề, cũng thể thoát khỏi nghịch cảnh. Dù cảm thông đến , bọn họ cũng thể cô đối mặt với phận, càng thể giúp cô tìm lối cho chính .
Huống hồ, dù thương xót Bạch Mân đến , các cô cũng chỉ là ngoài, lấy tư cách lập trường gì để can thiệp cách cha cô dạy dỗ con cái?
Mà dù ngăn cản lúc thì chứ?
Khi các cô rời , Bạch Mân vẫn một đối mặt với cơn giận dữ của cha , thậm chí còn trừng phạt nặng nề , khắc nghiệt hơn.
Phải rằng , ở thời đại , tuy sự đổi dần dần trong quan niệm , nhưng ở những làng quê điều kiện nghèo nàn lạc hậu , tư tưởng gia trưởng còn khá nặng . Cha xem con cái như một phần thể diện của . Nếu Bạch Mân ngoan ngoãn lời, họ sẽ cảm thấy là bậc cha quyền uy, tôn trọng. khi cô chống sự sắp đặt của họ, đặc biệt là mặt ngoài, điều đó chẳng khác nào cô đang tuyên bố rằng họ sai, rằng cách dạy dỗ của họ giá trị. Điều khiến họ tức giận, chỉ vì sự chống đối của Bạch Mân, mà còn vì nỗi nhục khi khác chứng kiến cảnh con cái lời. Khi đó những trận đòn roi sẽ càng trở nên tàn nhẫn hơn .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1214.html.]
Nếu thể đổi tận gốc vấn đề mà chỉ khiến tình hình thêm tồi tệ, chẳng hành động đó chỉ vô ích mà còn biến chính thành trò ?
Nghe những lời phân tích của Cố Nguyệt Hoài, Uông Tử Yên và Kim Xán cũng chỉ yên lặng gật đầu.
Họ hiểu rõ, những chuyện đều do Bạch Mân tự giải quyết. Họ thể mãi bên cạnh cô .
Nga
Ba bước nhanh hơn, nhưng bất ngờ, phía vang lên tiếng bước chân dồn dập.
Kim Xán vốn nhát gan, thấy tiếng động tái mét mặt, bàn tay nhỏ siết chặt vạt áo của Uông Tử Yên và Cố Nguyệt Hoài. Môi cô run rẩy, giọng yếu ớt:
"Là… là ai ?"
Uông Tử Yên dù can đảm hơn nhưng cũng giấu sự hồi hộp. Cô chăm chú về phía phát tiếng động, tim đập thình thịch trong lồng ngực.