Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/yXmolnt9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ở một góc khác, khi nhóm của Cố Nguyệt Hoài vòng qua nhà họ Bạch để rời , họ bắt gặp một nhóm trẻ tầm mười mấy tuổi đang tụ tập b.ắ.n pháo.
Hôm nay là giao thừa, ngày đón năm mới. Sau bữa cơm tất niên, bọn trẻ con bạn bè thường tụ tập ngoài sân chơi đùa. Tiếng ồn ào khiến khí thêm phần náo nhiệt.
Uông Tử Yên nhóm trẻ với ánh mắt đầy ngưỡng mộ, cảm thán:
"Trẻ con thật , chẳng chút phiền não nào."
Kim Xán khẽ gật đầu đồng tình , ánh mắt mơ hồ phảng phất nỗi buồn. Trẻ con vô lo vô nghĩ, nhưng lớn như các cô sự may mắn . Quê hương—nơi bọn họ gắn bó cả tuổi thơ với bao ký ức, giờ đây rời xa, bước chân đến một vùng đất mới , đối mặt với những cùng sự xa lạ, tương lai phía mịt mờ chẳng sẽ . Liệu ngày bọn họ trở ? Mà nếu , liệu quê hương khi còn như trong ký ức của bọn họ , tất cả đổi đến mức xa lạ? Sợ rằng khi , cũ chẳng còn, cảnh xưa cũng đổi dời, mà chính bản cũng chỉ là một kẻ lạc lõng giữa nơi từng gọi là nhà.
Cố Nguyệt Hoài gì, ánh mắt khẽ quét qua nhóm trẻ, như đang trầm tư điều gì đó.
Đi lướt qua nhóm trẻ con đang nô đùa, ba họ trở con đường nhỏ mà lúc qua.
Cố Nguyệt Hoài cùng Uông Tử Yên và Kim Xán bước nhanh cũng chậm. Trong tay cầm đèn pin, ánh sáng nhè nhẹ rọi xuống con đường làng quê vắng lặng, phác họa một nét bình dị, yên ả. Vì khung cảnh như thế, họ cũng vội vã trở về.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1213.html.]
Uông Tử Yên cất tiếng, phá tan sự tĩnh lặng:
"Nguyệt Hoài, chị Bạch Mân trở về như liệu ?"
Nói xong, cô do dự một chút, thấp giọng hỏi:
"Bạch Mân cha chị cho chị cùng cả Cố ? Vậy hôm nay chị làm tới ? Chắc chắn là chị cãi một trận với cha , chừng khi trở về còn đánh nữa... Chúng cứ thế rời thật ? Chị ... ?"
Giọng đầy lo lắng, ánh mắt cũng giấu vẻ bất an.
Nghe , Kim Xán cũng khỏi nhíu mày, giọng đầy lo lắng:
Nga
"Hình như… cũng thật."
Cố Nguyệt Hoài mím môi, trầm ngâm một lúc khẽ lắc đầu:
"Chúng thể giúp chị một , nhưng thể giúp cả đời. Dù bây giờ , tận mắt chứng kiến cha chị đánh mắng, thì chúng cũng thể làm gì đây? Chúng thể ở Phàn Căn đại đội mãi . Một khi rời , chị vẫn sẽ một đối mặt với phận như cũ. Điều quan trọng nhất là chị tự đổi, tự lên. Nếu bản chị đủ dũng khí để thoát khỏi sự kìm kẹp của gia đình, thì dù khác giúp đến cũng chỉ là tạm thời. Chỉ khi chính chị quyết tâm giành lấy cuộc sống của riêng , thứ mới thể thực sự đổi."