Mặc dù trong lòng ông cũng cảm thấy khả năng thành công là quá cao, cũng ông xem trọng thằng cả mà thật sự là chênh lệch quá lớn .
Nhìn con gái nhà xinh , còn làm y tá ở bệnh viện huyện.
Lại thằng cả nhà ông đầu óc đơn giản, tứ chi phát triển, lớn lên còn chẳng bằng thằng ba .
Là ông ông cũng chẳng để mắt !
Nghĩ thì nghĩ , nhưng dù cũng là con trai ông, khẳng định vẫn giúp giúp một chút .
Chờ thằng nhóc chủ động ? Nhìn nó ngớ ngẩn như , dù một chút khả năng cũng vì nó chậm chạp khiến ' con dâu tương lai ' của ông .
Cố Chí Phượng quyết tâm vứt bỏ mặt già xong , hoá thần trợ công , ho nhẹ một tiếng, giọng ôn hòa hỏi: “Tiểu Bạch , cháu là ở ?”
Nga
Nghe Cố Chí Phượng hỏi, Bạch Mân lập tức buông đũa, thẳng lưng, như học sinh tiểu học trả lời giáo viên : "Thưa chú, cháu là ở đại đội Phàn Căn ."
Cố Chí Phượng vội xua tay : "Không việc gì việc gì, cháu cứ ăn , chú chỉ là lắm miệng hỏi một chút , việc gì , đừng khẩn trương.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1066.html.]
Bạch Mân khẽ cắn môi, âm thầm nở một nụ khổ, lấy tinh thần, chuẩn trả lời.
Cố Nguyệt Hoài thèm ngẩng đầu, chỉ cần giọng cũng đủ Bach mân với tâm lý tự ti, mang thói quen luôn cố gắng lấy lòng khác chắc chắn kế tiếp sẽ chẳng nuốt trôi.
Cô thở dài , lên tiếng giải cứu cái bụng của Bạch Mân : “Ba, đang ăn cơm mà, chuyện gì thì để lát nữa hỏi .”
Cố Chí Phượng nhận tín hiệu từ con gái , liền ngượng ngùng và : “Bé đúng, cháu ăn , Tiểu Bạch, ăn nhiều một chút. Không , chú chỉ tuỳ tiện hỏi thôi, ý gì khác, đừng để tâm nhé.”
Thần trợ công kịp xuất chiến lặng lẽ rút lui !
Bạch Mân xua xua tay, nhỏ giọng : “Không việc gì ạ.”
Không khí đó trở nên thoải mái hơn nhiều. Cố Chí Phượng hỏi vài câu về công việc chuẩn lên đường nhập ngũ của Yến Thiếu Ngu, ăn xong liền xem nhóm tiểu trư . Đây chính là nguồn thu lớn nhất của nhà họ năm , thể qua loa .
Bữa cơm ăn xong , trời cũng tối hẳn.
Bạch Mân vốn định giúp Cố Nguyệt Hoài thu dọn chén đũa, nhưng Yến Thiếu Ly xung phong nhận việc đoạt , khiến cô ở cũng chút hổ. Cô liền dậy : “Nguyệt Hoài, chị về nhé , ngày mai chị sẽ mang sách em cần đây.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Vâng , tối , chị mau về .”