Anh liền , Cố Nguyệt Hoài cô em gái nhà , khác , da mặt dày đúng là đối thủ , đối tượng khó khăn lắm mới bắt đến tay kế tiếp chắc chắn là
Thời gian trôi qua thật nhanh, chớp mắt ba ngày vội vã qua.
Mấy ngày nay, bông tuyết lúc lớn lúc nhỏ, càng lúc càng dày, theo gió cuốn phủ khắp nơi , vẽ nên bộ núi đồi một dải trắng bạc kéo dài miên man .
Kể từ ngày tụ hội đó, Cố Nguyệt Hoài liền bận rộn chuẩn các món ăn : đồ hộp, dưa muối, cùng những chiếc bánh bao nhân, bánh nhân thích hợp để bảo quản lâu dài trong thời tiết và những món thuận tiện dùng khi đem xa. Cô làm ít món, một phần để cho trong nhà ăn, một phần để Yến Thiếu Ngu mang .
Ngày mai chính là ngày họp chợ lớn trong núi diễn , còn ngày hôm , chính là ngày Yến Thiếu Ngu sẽ lên đường tham gia quân ngũ.
Cố Chí Phượng giường, giọng trầm ngâm hỏi:
"Bé, mai chúng cần mang theo gì đến họp chợ lớn ?"
Cố Nguyệt Hoài ngẫm nghĩ một lúc lắc đầu:
"Không cần ạ, lãng phí thời gian. Chúng chỉ cần dạo một chút, xem thử thể mua ít thịt bò, thịt dê về . Nếu , mua thêm ít thịt heo để làm thịt muối, để dành ăn Tết."
Cố Tích Hoài liền nhạt, buông một câu châm chọc:
"Còn đòi mua cả thịt bò, thịt dê? Đại đội nào thể nhịn đau đem bán mấy thứ đó chứ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1025.html.]
Cố Nguyệt Hoài chẳng buồn để ý tới . Cô tuyết trắng rơi ngoài cửa sổ, thở dài:
"Nếu tuyết vẫn rơi thế , e rằng Thiếu Ngu chẳng xe ."
Trong lòng cô khỏi dấy lên chút phiền muộn. Than thở một chút cô hỏi :
"Tối nay chúng ăn gì nhỉ? Cơm bí đỏ ?"
Cô tự hỏi , chờ ai trả lời mà tự trả lời luôn , đó lập tức bắt tay chuẩn bữa tối.
Cố Tích Hoài tức tối, sắc mặt sa sầm. Anh nghiến răng :
Nga
"Đồ lương tâm! Trong đầu chỉ nhớ đến Thiếu Ngu thôi! Sáng cả nhà ăn cơm bí đỏ, trưa cũng cơm bí đỏ, tối định cơm bí đỏ nữa? Em ngán nhưng chắc chắn Thiếu Ngu cũng chán ngấy !"
Cố Nguyệt Hoài chớp mắt, giả vờ nghi hoặc:
"Thật ?"
Tuy miệng cô hỏi , nhưng ánh mắt cô đầy ý . Rõ ràng, cô thấy chọc cho Cố Tích Hoài tức giận thú vị cho nên đang đùa giỡn với .
Cố Chí Phượng bên hai em đấu khẩu, khẽ , xoa đầu Yến Thiếu Đường đang chơi gần đó. Ông bước cửa, tuyết rơi một lúc, nhíu mày:
"Không đại đội họp chuyện gì mà thằng cả và Thiếu Ngu mãi về nữa nhỉ?"