Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cố Nguyệt Hoài đưa tay đón lấy một bông tuyết băng băng lương lương , khi cái lạnh nhẹ nhàng chạm lòng bàn tay cô , cô bỗng nhiên một cảm giác thực thoả mãn , giống như mỗi thấy tuyết rơi khi còn thơ ấu .
Cô đưa mắt mấy trong sân vẫn đang bận rộn, lên tiếng gọi: "Vào ăn cơm thôi!"
"Tới liền!" Cố Đình Hoài đáp lời, kéo Yến Thiếu Ngu khỏi hầm trú ẩn. "Đi, ăn cơm nào."
Mọi rửa tay xong, nhà ngửi thấy mùi thơm nức mũi. Lúc , Cố Chí Phượng cũng tỉnh giấc, thấy Yến Thiếu Ngu liếc mắt một cái . Yến Thiếu Ngu khom : "Chú Cố, làm phiền nhà ."
Cố Chí Phượng khoát tay, vẻ rộng rãi: "Cái gì mà phiền với chẳng phiền? Đều là một nhà cả."
Cố Nguyệt Hoài bưng nồi lẩu lên, cha thì tủm tỉm, chẳng chút ngượng ngùng tiếp lời: "Cha đúng đấy, một nhà thì cần khách sáo."
Nụ của Cố Chí Phượng cứng . Ông trừng mắt con gái vẻ mặt vô ngữ , thật là bại bởi da mặt dày của con gái .
Cố Nguyệt Hoài xem như tiếc nhận ánh mắt ai oán của ông , đầu gọi lớn phòng trong: "Anh ba, gọi Thiếu Đường dậy ăn cơm !"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-cung-gia-bao-tra-nam-lanh-chung-truoc-mot-ngay/1018.html.]
"Biết ," Cố Tích Hoài đáp. Một lát , ôm Yến Thiếu Đường còn đang mơ mơ màng màng ngoài.
Cố Chí Phượng liếc trong phòng, hỏi: "Thiếu Ương ăn thế nào ? Ăn lẩu thì đông vui một chút ."
Cố Nguyệt Hoài suy nghĩ một chút, : "Thiếu Ngu, và cả đưa Thiếu Ương đây . Cậu dậy cũng thể đây cùng với trò chuyện . Hôm nay tuyết rơi, vất vả lắm cả nhà mới đông đủ, náo nhiệt một chút chứ. Em sẽ hỗ trợ!"
Vừa , cô nhanh chóng chạy . Tranh thủ lúc ai theo kịp , cô lén thêm chút năng lượng chữa lành cho Yến Thiếu Ương.
Hiện tại Thiếu Ương về nhà , tiện cho cô , mỗi ngày cô chỉ cần truyền một ít năng lượng trị thương cơ thể , từng chút từng chút một, tin chắc chắn rằng sẽ hồi phục nhanh thôi.
Yến Thiếu Ngu và Cố Đình Hoài cùng đưa Yến Thiếu Ương chiếc giường đất bên ngoài. Cố Nguyệt Hoài nhẹ nhàng đắp chăn cho , quanh bàn ăn, bỗng cảm thấy chỉ ăn mỗi lẩu thì nhàm chán. Cô vội : "Mọi đợi một chút, con sẽ ngay!"
Nga
Cô chạy ngoài nhanh như cơn gió. Nhìn bóng dáng nhỏ bé , Cố Chí Phượng lẩm bẩm: "Đứa trẻ , sợ trời lạnh chứ."
"Để cháu xem cô ," Yến Thiếu Ngu bước nhanh cửa.