Đêm Giao thừa ở thủ đô, ánh đèn lấp lánh như những vì trải khắp bầu trời.
Tại sân bay đêm ba mươi Tết, qua nhiều. Chỉ ở khu vực đón khách mới thấy cảnh đến nhộn nhịp, chen chúc tìm hoặc chờ đón hành khách đặt chân xuống máy bay.
Giữa dòng , bỗng nổi bật lên một đàn ông cao ráo, điển trai bước nhanh khỏi cổng đến. Tay xách theo một chiếc túi da màu đen, khoác là áo da nâu, mái tóc bồng bềnh vuốt gọn, đeo kính râm, khí chất mạnh mẽ lạnh lùng. Vừa là từ nước ngoài trở về, toát lên vẻ "Tây" chính hiệu, mỗi bước như thể sàn diễn di động, khiến đám đông xung quanh khỏi ngoái .
Ai rõ còn tưởng là minh tinh nào đó đang cải trang để về nước. Khuôn mặt đúng kiểu “soái ca”, cần trang điểm cũng đủ hút ánh . Mãi cho đến khi hô lên:
Phiêu Vũ Miên Miên
— “Bác sĩ Tào Dũng!”
Người đàn ông dừng bước.
Từ phía đối diện, một thanh niên dáng thấp nhỏ, mặc vest chỉnh tề, giày da bóng loáng, vội vã chạy tới. Anh thở dốc giới thiệu:
— “Bác sĩ Tào, là do viện trưởng cử tới đón . họ Đỗ, thể gọi là Tiểu Đỗ.”
Vừa , Tiểu Đỗ vươn tay giành lấy túi hành lý từ tay Tào Dũng.
Tào Dũng cũng tranh giành, để mặc cho xách giúp. Anh thuận tay tháo kính râm, cất túi áo khoác ngực.
— “Chỉ mỗi chiếc túi thôi ?” Tiểu Đỗ tò mò hỏi. Người về từ nước ngoài thường ai hành lý ít như .
— “ còn vài thứ nữa, nhưng sẽ gửi nhờ bạn bè chuyển về . về .” Tào Dũng đáp.
Nghe , Tiểu Đỗ gật đầu hiểu :
— “Xe đón đợi sẵn ngoài cửa sân bay, mời theo .”
— “Cậu là bên viện trưởng ?” Tào Dũng hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-90-anh-da-tro-lai-1.html.]
— “Tạm xem là trợ lý của viện trưởng cũng . đang việc ở phòng nhân sự bệnh viện, mới nên chắc mặt.” Tiểu Đỗ khẩn trương giải thích.
— “Không dặn là cần đón ?” Tào Dũng hỏi.
— “Bác sĩ Tào, nước ngoài học ba năm trời, còn trở về đúng dịp Tết, viện trưởng vất vả, nên bảo đến đón. Còn , mai mồng Một, mời qua nhà ăn sủi cảo.”
Nghe tới đây, Tào Dũng khẽ nhướng mày:
— “À, hiểu . Mấu chốt là ăn sủi cảo, đúng .”
Hai nhanh chóng xe, lên chiếc ô tô chờ sẵn ngoài cổng sân bay.
Ngồi trong, Tào Dũng lấy điện thoại gọi cho bạn cũ – Nhậm Sùng Đạt.
— “Cậu về ?” Đầu dây bên , Nhậm Sùng Đạt máy, giọng đầy bất ngờ.
— “Ừ, xuống máy bay.” Tào Dũng đáp.
— “Sao báo ? Cứ tưởng ăn Tết xong mới về.” Nhậm Sùng Đạt lẩm bẩm trách móc vì đón em lâu ngày mới gặp .
— “Tết mà về nhà .” Tào Dũng nhẹ nhàng, đó trách ngược bạn , “ chỉ học tập giao lưu thôi, gì to tát . Báo các gì cho phiền.”
— “Cậu ba năm trời, đón là ? Ba năm gặp còn gì.”
Nói là ba năm tu nghiệp, nhưng tính cả thời gian chuẩn đó và một việc hậu kỳ, gần bốn năm mới đúng.
Tào Dũng Nhậm Sùng Đạt cảm khái, lặng lẽ ngắm đường phố bên ngoài qua ô cửa kính.
Khung cảnh quen thuộc, từng hàng cây, từng biển hiệu, mỗi góc phố đều gợi ký ức — quen chút xa lạ. Thành phố đổi ít ba năm rời xa. Mọi thứ như đang khoác lên tấm áo mới, biến đổi ngừng.