“Thầy Đàm. Không em thương.” Thấy thầy đến thăm , Tạ Uyển Oánh giải thích.
Nghe cô , Đàm Khắc Lâm nhẹ, với cô: “Thầy em thương.”
Thầy Đàm đến thăm cô mà là đến kiểm tra tình hình việc của cô ? Tạ Uyển Oánh thầm nghi ngờ. Suy nghĩ của thầy đôi khi cô cũng nắm bắt .
“Em chứ?” Đàm Khắc Lâm sắc mặt cô, vẻ mặt nghiêm nghị, hỏi.
Câu hỏi của thầy Đàm thật kỳ lạ, cô thương, hỏi cô .
Đôi mắt một mí của thầy Đàm lóe lên tia sắc bén, như thể thấu điều gì đó khuôn mặt cô.
Cô đang mơ ? Sao thấy thứ mờ ảo, giống như lúc sống , thứ như mây như sương, linh hồn như thoát khỏi xác.
“Này!”
Giọng của vài xung quanh đột nhiên lớn lên.
Hình ảnh cuối cùng cô thấy khi nhắm mắt là mấy bàn tay đồng thời đưa , ai thể giữ cô , cô ngã xuống đất, bất tỉnh.
Ngã quá nhanh.
Dù xung quanh cô đều là bác sĩ, nhưng ai cũng kinh ngạc.
Đàm Khắc Lâm ngờ cô ngất xỉu nhanh như khi hỏi cô , hỏi xong, kịp kỹ cô thì cô ngã xuống như núi đổ, khiến giật .
Đào Trí Kiệt và những khác ở cách đó xa, khi mở to mắt thể tin , tất cả đều chạy đến.
“Sao ngất xỉu?” Mọi đều tức giận . Tất cả đều là bác sĩ mà ai nhận cô sắp ngã, chỉ thể trơ mắt cô ngã xuống mới phản ứng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-814.html.]
“Sao ?” Hà Quang Hữu bên ngoài , lo lắng hỏi.
Chủ yếu là một đám vây quanh Tạ Uyển Oánh, mấy bậc thầy phía , chen .
Tống Học Lâm cùng , ánh mắt nâu thể hiện sự kinh ngạc, rõ ràng cũng ngoài dự đoán của . Nhớ cảnh cô ngã xuống chút đáng sợ, lo lắng : “Có xuất huyết não ?”
Vân Vũ
“Có đập đầu xuống đất ?” Hà Quang Hữu lớn tiếng hỏi.
Đối với ngất, bác sĩ sợ nhất là bệnh nhân chấn thương thứ cấp. Đập đầu xuống đất thể gây tử vong. Đặc biệt là khi cô ngã nhanh như , cách nào đỡ các bộ phận khác để cơ thể ngã từ từ, nếu đầu tiếp đất nhẹ nhàng thì chắc chắn sẽ xảy chuyện.
Mọi đều lo lắng về điều .
“Không , . Bác sĩ Tào đỡ cô .” Đàm Khắc Lâm xổm bên cạnh học sinh, rõ tình hình, thở phào nhẹ nhõm.
Cô học trò của , luôn khiến bất ngờ. Biết thế hỏi cô . Bây giờ câu hỏi đó của chạm nút nào đó khiến cô ngất xỉu .
“Sư , sư , chứ?” Hoàng Chí Lỗi bên cạnh cũng lo lắng gọi sư .
Sư Tào chắc chắn liều mạng để đỡ tiểu sư , vì những khác đều đỡ . Tiểu sư chừng sẽ đưa đến khoa Ngoại Thần kinh, phòng mổ. Nghĩ đến đây, Hoàng Chí Lỗi sợ hãi dậm chân.
“Không .” Tào Dũng sư gọi lớn, lên tiếng.
Những khác thấy giọng tương đối bình tĩnh của , thể chắc chắn ít nhất một ngã.
“Tay thực sự chứ?” Đào Trí Kiệt gần hai họ nhất, quan sát sư và sư , vẻ mặt lo lắng: “Anh thấy cô thế nào?”