Có lẽ thấy phiền khi che nắng nên mới đưa khăn, nghĩ , Tạ Uyển Oánh lặng lẽ thu khăn , định bụng khi về sẽ giặt sạch, gấp gọn trả một cách chỉnh tề.
Một lát , cô chợt nhận ánh mắt của mấy xung quanh đang dừng .
Dưới ánh đèn, thứ càng trở nên rõ ràng hơn.
Nhìn kỹ một chút, ai nấy đều càng hiểu rõ hơn tình cảnh mà cô gặp lúc .
Tay thì thể rửa sạch máu, nhưng quần áo vẫn còn lốm đốm máu, e là thể giặt sạch , khả năng cao chỉ thể vứt bỏ.
Phiêu Vũ Miên Miên
Đối với những ai từng thực tập lâm sàng đều , chuyện quần áo vấy bẩn như là điều khó tránh.
Dù , loại xuất huyết động mạch cũng giống như suối phun, m.á.u phun trào dữ dội.
“Ba bốn trăm ml m.á.u mất một cách đột ngột là chuyện thể xảy . Người thương thể tỉnh , chứng tỏ cầm m.á.u kịp thời.” Chu Hội Thương đẩy gọng kính, cảm khái: bác sĩ khoa cấp cứu sai, cụ ông đúng là phúc lớn mạng lớn, nếu bọn họ tới muộn thêm vài phút thì e là sốc mất m.á.u mà thể cứu nổi.
Ngay cả sư Chu, từng tỏ ý mấy tin tưởng chuyện Tạ Uyển Oánh bác sĩ, giờ đây ánh mắt cô cũng đổi. Trong lòng Tạ Uyển Oánh vui mừng khôn xiết.
Không ngờ khác chen ngang lời Chu Hội Thương, sang cô : “Tương lai em về khoa Ngoại Thần Kinh với bọn .”
Quay đầu , thì là... Tào soái ca lên tiếng!
“Ơ, tranh nhanh ?” Chu Hội Thương như bừng tỉnh, vội lau mắt kính.
Tào Dũng chỉ , gắp một miếng thịt ba chỉ cho miệng nhai ngon lành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-71-loi-khen-ngoi-2.html.]
Nhậm Sùng Đạt thì trố mắt ngạc nhiên: học sinh của mới trường mấy ngày mà nhắm trúng?
“Anh , dù em học giỏi, thì chắc giành .” Chu Hội Thương lẩm bẩm dặn dặn Tào Dũng như tuyên bố chủ quyền.
Nói trắng , nếu Tạ Uyển Oánh thật sự thực lực, thì chẳng ai quan tâm cô là nam nữ, khoa nào cũng sẽ giữ , kể cả khoa Ngoại Lồng Ngực của . Thực tế, ngoại khoa dễ với nữ sinh — đòi hỏi thể lực, chịu môi trường áp lực cao.
Dù Chu Hội Thương rả là , Tào Dũng vẫn giữ nụ ngạo nghễ, như thể hề bận tâm đến lời tuyên bố .
Lúc , tiểu nhị từ bếp bưng một tô mì bò bốc khói nghi ngút, mùi thơm ngào ngạt, tới bên cạnh Tào Dũng.
Chu Hội Thương thấy liền hỏi: “Cậu còn đói nữa ?”
“Cái gì? Tô là cho cô . Cô cứu tốn bao nhiêu sức, bồi bổ ?” Tào Dũng xong thì đích đặt tô mì mặt Tạ Uyển Oánh, bảo: “Ăn !”
Mọi , kể cả Tạ Uyển Oánh, đều sững , nhất thời phản ứng .
“Mau ăn !” Tào Dũng giống như đang lệnh, trực tiếp nhét đôi đũa gỗ tay cô, tiếp: “Bác sĩ ngoại khoa thường xuyên bổ sung năng lượng, giữ thể lực dồi dào, lúc nào cũng sẵn sàng cứu . Ban đêm mà đói thì khó ngủ, ảnh hưởng tới sức khoẻ.”
“Cảm ơn sư , nhưng bao nhiêu tiền để em trả cho .” Tạ Uyển Oánh lục bóp tìm tiền lẻ.
“Không cần, mời.” Tào Dũng ngăn , đồng thời sang với tiểu nhị: “Đừng thu tiền của cô , nếu sẽ đến tìm và ông chủ nhà tính sổ.”
Ai mà dám đắc tội với Tào soái ca chứ? Tiểu nhị toe toét, gật đầu lia lịa: “Dạ, bác sĩ Tào!”
Tiểu nhị , Tạ Uyển Oánh vẫn sốt ruột: “Thế chứ!”
“Sao ? Đây là sự chỉ dạy và khen ngợi từ tiền bối dành cho hậu bối. Sau sẽ còn nhiều chuyện như nữa, quen dần là .” Tào Dũng .