Nói xong câu đó, Tạ Uyển Oánh thở một , trong lòng thấp thỏm — xử lý như đúng , bác sĩ liệu sẽ đánh giá . Dù gì kiếp cô cũng bác sĩ lâm sàng.
Không ngờ, đối diện ngay:
“Được , bọn , em . Tiếp theo cứ giao cho bọn .”
Giọng điệu … là đang coi cô như đồng nghiệp mà chuyện ? Tạ Uyển Oánh ngẩn . Giữa bóng đêm đen như mực, nụ của bác sĩ trai cùng với hai lúm đồng tiền nơi khóe miệng rõ ràng mang theo sự khen ngợi.
Những xung quanh lời của Tào sư đều sững sờ.
Bởi vì… Tào sư khen .
Chương Tiểu Huệ và hai nữ sinh khác lập tức lục ký ức trong đầu : từ tới nay Tào sư hình như từng khen ai cả.
Đừng bề ngoài Tào Dũng trò chuyện vui vẻ với sinh viên mà tưởng rằng là dễ tính. Không , trong các giáo viên trẻ tuổi ở lâm sàng, chính là nổi tiếng nghiêm khắc nhất. Nghe điểm chấm cực kỳ khắt khe, nếu sinh viên nào 80 điểm thì cũng tương đương với 99 điểm ở tay giáo viên khác.
Trên thực tế, từng sinh viên nào Tào sư chấm quá 80 điểm.
Vậy mà hôm nay, Tào sư công khai khen một sinh viên: "Làm ."
Trong giới y khoa, đây là cách cho thấy sự công nhận từ một giảng viên lâm sàng – nghĩa là khen tư chất bác sĩ.
Cô gái đó là ai? Sao thể khiến Tào sư mở miệng khen ngợi?
Phiêu Vũ Miên Miên
Chương Tiểu Huệ và hai nữ sinh đưa ánh mắt dò xét chằm chằm Tạ Uyển Oánh.
“Lấy vài chai nước khoáng đây.” – Tào Dũng đầu phân phó nhân viên cửa hàng chạy đến khi tin.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-68-duoc-su-huynh-khen-2.html.]
Nhân viên lập tức chạy trong lấy nước.
Còn bên , nhờ lời nhắc nhở của Tạ Uyển Oánh, Nhậm Sùng Đạt lập tức về phía lớp trưởng của – lúc đang cầm điện thoại gọi cấp cứu.
Tay Nhạc Văn Đồng khẽ run, trong lòng đầy cảm giác hổ, cúi gằm mặt dám ngẩng lên.
Nhậm Sùng Đạt ý trách lớp trưởng vì lựa chọn như . Nghĩ một chút, biểu hiện của Tạ Uyển Oánh quả thật vượt xa một sinh viên năm nhất bình thường, còn cách của Nhạc Văn Đồng mới là bình thường — khi cách xử lý vết thương ngoại khoa, tùy tiện can thiệp là đúng.
Không ai ngờ một nữ sinh năm nhất như Tạ Uyển Oánh thể thực hiện cầm m.á.u ngoại khoa.
Dù trong nhà bố là bác sĩ giỏi nữa thì những kỹ năng thế cũng luyện trong môi trường lâm sàng thực tế mới thể thành thạo. Không trách Tào sư nghiêm khắc mà cũng khen.
Nhậm Sùng Đạt vò đầu bứt tóc suy nghĩ.
Đột nhiên, phía vang lên tiếng cánh cổng lưới sắt mở , “kẽo kẹt” một tiếng, một đàn ông nhỏ con bước .
Nghe thấy tiếng động, Nhạc Văn Đồng đầu , nhận đó là bác sĩ Trương mà họ từng gặp khi mua thuốc ở cửa hàng ban nãy.
“Ôi ơi, cô đầy m.á.u thế ?!” – Bác sĩ Trương mới vài bước thì thấy Tạ Uyển Oánh, hét lên như gặp ma, khiến Chương Tiểu Huệ và mấy cô bạn suýt nữa dọa theo.
“Anh hét cái gì mà hét?” – Nhậm Sùng Đạt cau mày, vui mặt. Anh cảm thấy tiếng la đó như đang ám chỉ học sinh của điều gì sai trái, trong khi thực tế, học sinh của .
Bác sĩ Trương , đảo mắt một vòng như đang hiểu tình hình, sang hỏi Nhậm Sùng Đạt:
“Cô là học sinh của ?”
“Phải. Có chuyện gì ?” – Nhậm Sùng Đạt tưởng đối phương khen học trò .
“Trùng hợp ghê, lúc nãy gặp hai đứa ở quầy bán đồ vặt.” – Bác sĩ Trương chỉ sang Nhạc Văn Đồng, “ còn dặn hai đứa đó: sinh viên năm nhất mới trường thì đừng tự mãn, đừng nghĩ rằng mua vài dụng cụ mổ là thể học phẫu thuật. Kết quả giờ thì , cô tự thương luôn ——”