Âm thanh vang vọng trong khí, đúng lúc Nhậm Sùng Đạt đang cưỡi chiếc xe đạp cổ đến gần liền thấy. Ông theo tiếng — ơ kìa, chẳng là sinh viên lớp ? Rồi khi ánh mắt ông xa hơn: ủa, đang đằng xa chẳng là Tào Dũng, cũng là sinh viên lớp ? Mà đang chằm chằm Tạ Uyển Oánh?
Tạ Uyển Oánh cúi đầu bước , để ý đến thứ xung quanh.
Phía , tiếng xe đạp lạch cạch vang lên, đột nhiên áp sát bên cạnh cô, một giọng cất lên:
— Tạ Uyển Oánh, bạn học.
Bị gọi bất ngờ, Tạ Uyển Oánh ngẩng đầu lên, lập tức thấy gương mặt của “giáo chủ” Nhậm. Cô khỏi giật , một giây mới kịp phản ứng, vội đổi cách xưng hô:
— Phụ đạo viên.
Nhậm Sùng Đạt thấy bộ dạng cô hù rõ ràng như , cảm thấy khá thú vị. Vì đây cô bé lúc nào cũng tỏ bình tĩnh, giống thường chút nào.
— Ăn cơm ? — ông hỏi.
— Ăn , phụ đạo viên. — Tạ Uyển Oánh đáp.
— Vậy dạo vài vòng với . — Nhậm Sùng Đạt .
Tạ Uyển Oánh chợt nhớ tới lời Triệu Triệu Vĩ từng dặn: nếu giáo chủ bắt chuyện thì chủ động tiếp lời. nếu giáo chủ chủ động tiếp lời thì gì... Thế là cô đành vội vàng theo Nhậm Sùng Đạt.
Dường như ông đang định ăn tối, đạp xe đến góc rẽ gần một quán ăn khuya thì dừng , dựng xe tường, lớn tiếng gọi ai đó:
— Tào Dũng!
Tạ Uyển Oánh xoay theo tiếng gọi, thấy rõ dáng vẻ trai ánh đèn đường.
Cái đầu tiên, cô cảm thấy trai.
Cái thứ hai, nhớ từng cổng bệnh viện cùng nhóm sinh viên trò chuyện vui vẻ, hai lúm đồng tiền bên má, nụ dịu dàng như nước suối trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-57-tam-kiem-khach-3.html.]
Phiêu Vũ Miên Miên
Đến cái thứ ba — hiện tại — đang ngay mặt cô. Áo sơ mi kẻ sọc màu đen, tay áo xắn cao, để lộ cánh tay rắn chắc. Một tay cắm hờ trong túi quần, cả toát phong thái nửa tùy hứng, nửa bất cần. Ánh mắt sâu thẳm mái tóc rũ, con ngươi đen nhánh ánh lên sáng rõ — một kiểu trai thường thấy ở con trai ngành y.
Quan trọng là còn là bác sĩ. Trong đầu Tạ Uyển Oánh vụt qua một suy nghĩ: như mà bác sĩ thì thật là lãng phí, minh tinh chắc chắn là đỉnh lưu luôn.
Lạ một điều, cứ thế cô chằm chằm, hề động đậy, giống như “đóng băng” . Đôi mắt quét qua mặt cô, ánh sắc bén như tia X-quang.
Tạ Uyển Oánh đành... chớp mắt đáp .
Xét một cách lý trí, cô từng gặp , nhưng cũng hiểu rõ rằng chắc chắn quen gì cả.
Lúc , phía một trai đeo kính bước tới, thấy hai cứ im nhúc nhích, vẻ mặt đầy tò mò. Cậu đẩy gọng kính tiến đến chỗ Nhậm Sùng Đạt, huých ông một cái:
— Hai là ? Cô gái đó là ai thế?
— Nữ sinh lớp . — Nhậm Sùng Đạt đáp.
— À , cô gái duy nhất lớp thầy đúng ? Nghe ngày đầu tiên khiến Nhậm giáo chủ nhà ăn mệt một trận cơ đấy. — Anh đeo kính bật ha hả khi đến đoạn đó.
Nhậm Sùng Đạt bất đắc dĩ nhếch mép:
— Còn nữa…
— còn , thầy gọi là tiểu công chúa, ai dè là tiểu nữ vương cơ đấy!
— Được , Chu Hội Thương! Cậu phụ đạo viên nữa thì chuyện khó cỡ nào . Dám trêu ?
Chu Hội Thương? Tạ Uyển Oánh lập tức nhớ tới cái tên từng Triệu Triệu Vĩ nhắc đến.
Tam kiếm khách — trong đó, Chu Hội Thương là duy nhất ở khoa Tim - Lồng ngực. Mà đây chính là khoa mà cô đặt mục tiêu theo đuổi. Việc thể chậm trễ, Tạ Uyển Oánh nhanh chóng đầu kỹ vị sư một chút.
Ba còn nhanh chóng phát hiện hành động lạ thường của cô.
Bởi vì ánh mắt của cô – vốn luôn bình tĩnh như mặt hồ – lúc bỗng rực sáng, như một vì lấp lánh tỏa ánh sáng rực rỡ giữa đêm đen.