Khoảng sáu, bảy giờ chiều, Tạ Uyển Oánh tìm đến con hẻm nhỏ giữa trường học và bệnh viện phụ thuộc mà Triệu Triệu Vĩ nhắc tới.
Nơi khá kín đáo, nếu là trong trường hoặc bệnh viện thì gần như ai đến. Nếu nhờ Triệu Triệu Vĩ cung cấp thông tin, e rằng cô cũng chẳng thể nào nơi đây một bí mật như thế.
Vừa đến, quả nhiên thấy hai bên đường là san sát các quán ăn. giờ cơm tối, khói bếp bay nghi ngút, khí sinh hoạt đậm đà. Các cửa hàng quanh khu vực trường học và bệnh viện đều là vị trí đắc địa, lúc nào cũng đông khách.
Khách quen đến đây phần lớn là nhân viên y tế bệnh viện hoặc giáo viên, sinh viên trong trường. Vì , đường dễ dàng thấy cảnh chào hỏi : “Ơ, lão Lưu kìa!”, “Chào thầy Trương!” – những lời gọi quen thuộc vang lên ngớt.
Ăn tối xong, Tạ Uyển Oánh bắt đầu tìm những cửa hàng bán thẻ điện thoại dọc con phố nhỏ . Theo lời Triệu Triệu Vĩ, ở đây một nơi gọi là “Hóa So Tam Gia”, khi còn thể mua thẻ điện thoại giảm giá đến 50%, mà quá hấp dẫn. Cô cẩn thận tìm từng cửa hàng một.
Phiêu Vũ Miên Miên
Cuối cùng cũng tìm một tiệm bán thẻ giảm giá 30%. Tạ Uyển Oánh cửa chờ chủ tiệm lấy hàng. Lúc , phía cô vang lên tiếng trò chuyện của mấy sinh viên.
“Này, các ? Nghe năm nay bên lớp tám năm ban một nữ học bá mới tới.”
“Còn cô xinh lắm cơ.”
Nữ học bá, còn xinh – quả thực là kiểu dễ gây chú ý. Dù thì Học viện Y cũng là nơi nổi tiếng về nhan sắc như mấy trường nghệ thuật, trai xinh gái vốn nhiều, còn học bá thì nhan nhản.
“Không lẽ là hoa khôi tương lai của trường ?”
“Cũng khả năng đấy.”
“Không Chương giáo hoa hiện tại nghĩ gì nhỉ?”
Tạ Uyển Oánh vẫn yên, đầu . Trọng sinh mang đến cho cô một điều bất ngờ: ngờ diện mạo của thu hút sự chú ý đến thế. Trước đây cô vẫn luôn nghĩ chỉ thuộc dạng bình thường, gì nổi bật.
Chỉ một bác sĩ chuyên ngành chẩn đoán hình ảnh, nhưng giờ liên tục bàn tán về ngoại hình, khiến cô phiền lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-56-tam-kiem-khach-2.html.]
“Chương giáo hoa mặt mũi đúng là cực kỳ xinh , trường định mời cô chụp ảnh cho quảng cáo tuyển sinh của tân sinh viên cơ mà.”
“Trường từ bao giờ cần dán quảng cáo tuyển sinh ?”
“Chương giáo hoa ở đây ?”
“Các đúng là sinh viên năm nhất điển hình. Chưa thấy qua giáo hoa ? Cô là thành viên đoàn nghệ thuật và phát thanh của trường . Buổi tối thường tới khu ăn cơm. Nhìn là mấy cũng đến đây hóng giáo hoa.”
“Ở ?”
“Kia kìa, đang ăn lẩu lầu hai.”
Có đưa tay chỉ đúng chỗ Tạ Uyển Oánh đang . Ngay tầng hai là một quán lẩu.
Bên , đám sinh viên mới như đang xem khỉ trong sở thú, cùng ngước mắt lên tầng hai tìm bóng dáng hoa khôi. Một ô cửa sổ lộ bóng dáng của một cô gái xinh – tóc dài bay nhẹ, trông như nữ chính trong quảng cáo dầu gội đầu, đầu còn đeo chiếc kẹp hình con bướm màu hồng nhạt trông tiểu thư.
Dường như cảm nhận ánh mắt phía , Chương Tiểu Huệ đầu , bất chợt thấy ai đó, liền bật dậy, vui vẻ gọi lớn: “Sư !”
Dù gì cũng là giáo hoa chủ động gọi , thế là ánh mắt của cả đám lập tức chuyển sang xem thử cô đang gọi ai.
Nhìn một hồi mà vẫn thấy mà giáo hoa đang hướng đến.
Người bạn cùng Chương Tiểu Huệ hỏi: “Có nhầm ?”
“Chắc là nhầm thật. Vừa trong nháy mắt cứ ngỡ là thấy sư Tào.” – Chương Tiểu Huệ le lưỡi, xuống.
Cảnh tượng đó khiến các tân sinh viên mà thấy thật vui mắt – giáo hoa của trường chỉ xinh mà còn dễ thương.
Lúc , Tạ Uyển Oánh mua xong thẻ điện thoại giảm giá 30%, thở phào nhẹ nhõm xoay bước xuống bậc thềm. Có vô tình thấy dáng cô lướt qua, liền sững : “Cô gái cũng xinh thật đấy, là thuộc khoa nào của trường nhỉ?”