Nhậm Sùng Đạt liền xua tay, :
“Các em như mà là đúng . Bạn là nữ sinh ngoại khoa đầu tiên trong lịch sử lớp tám năm của Quốc Hiệp chúng . Hơn nữa, cũng là nữ sinh duy nhất trong lớp. Là tiểu công chúa của lớp đấy. Các em gì bạn ? Các em là kỵ sĩ, là quý ông, bảo vệ tiểu công chúa chứ!”
Đám nam sinh hùa theo lời Nhậm Sùng Đạt:
“Biết , , thầy Nhậm!”
Tiểu công chúa?
Là cảm thấy vinh dự, tự hào thật ?
Ở trong tình cảnh như , nếu đổi là một thầy giáo nam giữa một đám cô giáo nữ, thì khác gì biến thành con khỉ cho xem.
Biểu dì Chu Nhược Mai từng một câu đúng: Ngành y vốn thiếu nữ, đặc biệt là trong các khoa ngoại. Ngoại trừ khoa sản phụ, những khoa khác gần như chẳng thấy bóng dáng bác sĩ nữ. Không trách Nhậm Sùng Đạt nhấn mạnh câu: nữ sinh ngoại khoa đầu tiên trong lịch sử lớp tám năm.
Cái gọi là "tiểu công chúa", thì như đang cưng chiều, quý mến, nhưng trong đó lộ một tia kỳ thị giới tính mơ hồ.
Ý ngầm là – phụ nữ thì phù hợp với khoa ngoại, thể giỏi như đàn ông, nên thôi cứ để họ “tiểu công chúa” nuông chiều , chứ thực lực thì chẳng trông mong gì.
Mà “tiểu công chúa” thì gì? Không tiểu công chúa nào lao động cả. Tiểu công chúa là để nuông chiều, trưng bày. Giống như câu của dượng Đinh Ngọc Hải từng :
"Cho bác sĩ nữ khoa ngoại là để tuyên truyền hình ảnh, chứ bệnh viện chẳng ai thực sự mong họ việc."
Tạ Uyển Oánh – từng trải qua một đời, hiểu những mặt trái trong ngành nghề.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-50-mot-nu-sinh-bon-chin-nam-sinh-2.html.]
Chỉ là cô ngờ, ngoài khoa ngoại, các chuyên ngành khác trong lớp tám năm cũng hề lấy một nữ sinh nào khác.
Trên bục giảng, Nhậm Sùng Đạt tiếp tục giới thiệu về lớp tám năm:
“Trong lớp mười bạn học ngoại khoa, hai mươi bạn học nội khoa, còn là các chuyên ngành khác như y học cơ sở, y học hỗ trợ… cộng cũng chừng hai mươi .
Do mỗi chuyên ngành đều chỉ tuyển một vài bạn, vì ai cũng là học sinh ưu tú, là tinh từ thời phổ thông, nên nhà trường mới gom các em thành một lớp để tiện quản lý, cũng để các em cảm thấy lạc lõng.
Lớp tám năm của chúng , hai thủ khoa ban Tự nhiên, ai xếp ngoài top 100 ở tỉnh đấy.
Tuy lượng đông như lớp đại , nhưng là học bá hết.”
Nghe thì Nhậm Sùng Đạt là một thầy nam trông khá nghiêm túc, nhưng khi chuyện chút dài dòng, khiến cả lớp dần hiểu vì gọi thầy là “Giáo chủ Nhậm” – giáo chủ thì lải nhải chứ còn gì.
Dù , qua những gì thầy Nhậm chia sẻ, thể thấy thầy thực sự hiểu rõ lớp tám năm, cũng tâm – bởi vì chính thầy cũng từng là một trong những học bá đơn độc bước từ lớp tám năm năm xưa.
“Lúc khai giảng, các khóa bận quá nên bến xe đón các em . Thật lòng thấy áy náy.
Thầy mặt họ gửi lời xin đến các em. , khi các em bắt đầu lâm sàng, chắc chắn sẽ các chăm sóc đầy đủ.
Phiêu Vũ Miên Miên
Còn chị khóa thì chỉ vài thôi, bao gồm cả 'tiểu công chúa' lớp – mấy bạn là vất vả nhất đấy.”
Nghe đến câu cuối, Tạ Uyển Oánh cảm nhận rõ ràng – phụ đạo viên thật sự là một quý ông. Anh hề xem thường nữ giới trong ngành, mà ngược , hiểu rõ những khó khăn mà nữ bác sĩ đối mặt.
Xem , thể gọi điện cho , để bà yên tâm hơn – thầy phụ đạo khá .