Trở Về 90: Cô Trở Thành Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài - Chương 40: Cấp cứu trên tàu hỏa (4)

Cập nhật lúc: 2025-08-01 03:39:16
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe hai con cãi , cả toa tàu lập tức náo loạn.

Phương đại mụ sững , hiểu chuyện gì đang xảy . Quay đầu thì thấy — ối trời ơi, hình như ông nhà còn sùi bọt mép nữa.

“Từ từ, từ từ , chồng hình như tỉnh .” Phương đại mụ .

lúc hiện trường rối như tơ vò, chẳng ai để ý lời bà. Chỉ Tạ Uyển Oánh là vẫn luôn tập trung vùng n.g.ự.c bên trái của bệnh, theo dõi nhịp tim của ông .

“Cái gì mà tỉnh? Ông cần ép tim cấp cứu, mau tránh ! Để con gái – bác sĩ – cứu ông !” Lâm mụ mụ sốt ruột, quát mặt Phương đại mụ.

Tôn Dung Phương thật sự nhịn nổi nữa, lên tiếng khuyên ngăn:

“Phiền hai đừng gây thêm rối nữa ?”

“Gây rối cái gì? Con gái mới là bác sĩ, con gái bà chẳng là gì cả!” Lâm mụ mụ hất tay Tôn Dung Phương, thèm nể nang.

Thật chịu hết nổi cặp con . Tôn Dung Phương chỉ trợn trắng mắt.

“Tất cả dừng !” – Giữa lúc đang ầm ĩ, một tiếp viên tàu lớn tiếng hét lên, cố gắng giữ trật tự:

“Ở đây bác sĩ chuyên môn !”

Bác sĩ chuyên môn? Mẹ con nhà họ Lâm sững , đầu :

“Bác sĩ chuyên môn gì cơ?”

Người đàn ông trung niên cạnh tiếp viên, dáng vẻ nhã nhặn, đẩy gọng kính lên tự giới thiệu:

là trưởng khoa Tiết niệu, Bệnh viện Nhân dân Năm. Họ Ngô.”

Phiêu Vũ Miên Miên

Bác sĩ Ngô – trưởng khoa của một bệnh viện lớn! Lâm mụ mụ mừng rỡ như bắt vàng, sang con gái nháy mắt lia lịa:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-40-cap-cuu-tren-tau-hoa-4.html.]

“Là bác sĩ ở bệnh viện nơi con thực tập đó, chẳng là —”

Lâm Lệ Quỳnh chỉ thấy cả run lên. Bởi ánh mắt mà vị giáo sư y khoa đang cô — giống như đang khen ngợi.

Bác sĩ Ngô nhanh chóng bước tới, xuống kiểm tra tình trạng Phương đại thúc. Ông bắt mạch, đó ghé tai xuống gần n.g.ự.c bệnh nhân để tim đập, đó khẽ gật đầu hài lòng. Rõ ràng tim bệnh nhân phục hồi nhịp đập bình thường. vết bọt mép vẫn còn nơi khóe miệng, cũng đủ thấy ông trải qua một cơn thập tử nhất sinh — nếu xử lý chậm một chút là thể qua khỏi.

“Thế nào ?” Lâm mụ mụ nôn nóng hỏi,

“Ông ? Chính là cô ấn n.g.ự.c lung tung mới thành thế !” – chỉ tay về phía Tạ Uyển Oánh, giọng đầy buộc tội.

Phương đại mụ thế, cũng khỏi căng thẳng, về phía bác sĩ Ngô.

Cả toa tàu im bặt, ai dám thở mạnh. Trong tình huống rối loạn như , đến bây giờ vẫn ai rõ rốt cuộc ai mới là bác sĩ thật sự.

“Không,” – bác sĩ Ngô bất ngờ dõng dạc – “Cô !”

“Cái gì? Ý ông là con gái cứu mà!” – Lâm mụ mụ tưởng bác sĩ Ngô đang khen con gái , lập tức vui sướng kéo con gái khoe, “Là bác sĩ ở bệnh viện, chính là con gái !”

“Không, đang .” – Bác sĩ Ngô lắc đầu, lập tức bác bỏ lời khoe khoang lố bịch của Lâm mụ mụ, đó sang hỏi Tạ Uyển Oánh:

“Cô là bác sĩ trẻ ở bệnh viện nào?”

Gì cơ? Bác sĩ Ngô gọi con bé đó là bác sĩ? Lâm mụ mụ và Lâm Lệ Quỳnh đều c.h.ế.t lặng, như một cú trời giáng đầu.

“Ông... ông nhầm ! Con bé đó bác sĩ , chỉ mới là sinh viên năm nhất ngành y thôi!” – Lâm mụ mụ hấp tấp kéo tay áo bác sĩ Ngô, gấp gáp giải thích,

“Con gái mới là bác sĩ! Là con gái cứu ông mà!”

lúc đến gần hiện trường,” – bác sĩ Ngô vẫn bình tĩnh – “ thấy con gái bà chỉ đó, hề gì cả. Chỉ đó hét toáng lên.”

Ông đến đây, giọng mang chút hài lòng,

“Cô là bác sĩ bệnh viện nào ?”

Loading...