Dù là bác sĩ Giang bác sĩ Lâm, phản ứng đều giống như lời Tạ Uyển Oánh . Khi sinh viên y khoa đưa chẩn đoán chính xác hơn, họ những tiếp nhận mà còn vui vẻ đón nhận.
Giáo viên ở Quốc Hiệp là những thực sự tâm huyết với nghề y, tuyệt đối ghen tị hẹp hòi.
Rõ ràng, cô hành động bốc đồng mà đoán phản ứng của các thầy cô – đủ thông minh, lanh lợi, thậm chí còn hiểu rõ tâm lý các bác sĩ lâm sàng hơn cả Nhạc Văn Đồng.
Nghe cô trúng ngay điểm mấu chốt, Nhạc Văn Đồng sững .
Anh nhiều tiền bối bác sĩ, nhưng bản từng hiểu nội tâm của họ như cô .
“Vì bác sĩ?” Nhạc Văn Đồng hỏi. Anh câu trả lời của cô, cảm giác là nó sẽ khác với và nhiều sinh viên y khác.
“Làm bác sĩ là một việc hạnh phúc.” Tạ Uyển Oánh buột miệng thốt .
Làm bác sĩ thể cứu , mà việc cứu chính là việc cao cả và ý nghĩa nhất đời – là điều mà bác sĩ mỗi ngày. Như , chẳng hạnh phúc ?
Trong đầu Nhạc Văn Đồng bỗng vang lên một tiếng "ong", lời của cô chấn động.
Vì từng nghĩ rằng “ bác sĩ là một việc hạnh phúc”.
Làm bác sĩ đối với nghĩa là gì? Là kế thừa giấc mơ của cha , là phụ kỳ vọng của . Là một nghề hình ảnh , địa vị xã hội cao, khác kính trọng.
Làm bác sĩ, đãi ngộ cũng tồi, lo thất nghiệp.
Người thường , bác sĩ càng lớn tuổi càng trọng dụng.
Biết bao lý do xếp hàng đó – là những mặt lợi của nghề bác sĩ. Duy chỉ điều mà cô : bác sĩ là một việc hạnh phúc.
Khi đang chuyện, họ đến ICU.
Mọi cùng đưa bệnh nhân khu hồi sức tích cực.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-139-vi-sao-muon-lam-bac-si.html.]
ICU là khu vực cách ly nghiêm ngặt, nhà . Tranh Tranh – đứa bé bảy tuổi – càng thể trong. Tạ Uyển Oánh đành để cô bé ở bên ngoài. Cô suy nghĩ một lát, định gọi điện cho sư hỏi xem thể đưa Tranh Tranh đến ký túc xá sinh viên ngủ tạm .
Lớp trưởng , mượn điện thoại. Bản thì điện thoại di động. Cô cân nhắc liệu nên ICU mượn điện thoại ?
lúc đó, bác sĩ gây mê ngoài khi trao đổi xong tình hình bệnh nhân, thấy vẻ mặt khó xử của cô, liền : “Cần dùng điện thoại ? Dùng của nè.”
Người , Tạ Uyển Oánh nhận – là bác sĩ Trương cô từng gặp hơn ba năm . Nhị sư tỷ từng nhắc cô đặc biệt đề phòng .
Tin lời sư tỷ, Tạ Uyển Oánh vốn chuyện với . —
“Cảm ơn.” Nhìn Tranh Tranh đang ngáp dài vì buồn ngủ, Tạ Uyển Oánh đành mượn tạm điện thoại.
Bác sĩ Trương đưa máy cho cô.
Tạ Uyển Oánh lập tức gọi cho sư : “Sư , là em đây.”
Hoàng Chí Lỗi hỏi: “Em đang ở ?”
“Tranh Tranh – ba của bé xong ca mổ, hiện chuyển ICU .”
Lúc đó Hoàng Chí Lỗi đang trực ở phòng cấp cứu, liền lập tức báo tình hình mới nhất cho bác sĩ Giang và bác sĩ Lâm.
Bác sĩ Lâm hôm nay đúng là xui xẻo, vốn ca trực chỉ đến 6 giờ tối, thể tan ca đúng giờ, thế mà bây giờ hơn 12 giờ đêm vẫn về nhà. Vì chuyện của Chương Tiểu Huệ, sợ cô trong lúc vắng mặt loạn, nên đích kiểm tra bộ các bệnh nhân cô từng tiếp nhận.
Bác sĩ Giang cũng khá hơn, sự việc xảy ngay tại ca trực, sợ liên đới, tan ca xong còn bệnh viện hỏi thăm tình hình.
Phiêu Vũ Miên Miên
Giờ ca mổ thuận lợi, hai mới thở phào nhẹ nhõm.
Còn điện thoại của “ai đó” thì vẫn liên lạc . Bác sĩ Lâm tức giận đến mức trợn mắt lên .
“Có Chương Tiểu Huệ dùng nhiều hơn một chiếc điện thoại ?” Bác sĩ Giang đột nhiên nhớ điều gì, hỏi.