“Cũng ghê gớm đấy. Cô còn viện trưởng là ai cơ mà.”
Đào Trí Kiệt như , rõ ràng chuyện hôm nay diễn vượt ngoài mong đợi của .
Chương Tiểu Huệ sốt ruột giải thích:
“Không , gọi điện mà bên bắt máy, cũng gặp . Trước giờ điện thoại của viện trưởng đều do bệnh viện cấp riêng, từng thấy ai dùng đó cả, mà là ai?”
“Cô cũng đúng.” Đào Trí Kiệt gật đầu, nhắc:
“ vấn đề là, cô gọi đến của viện trưởng ? Chỉ cần tra nhật ký cuộc gọi nhỡ là ngay gọi .”
Chương Tiểu Huệ liền chữa :
“Có khi nào bấm nhầm ?!”
Vừa đưa tay vuốt tóc, cố tỏ vô tội hết mức thể.
“Có thể đây chỉ là hiểu lầm thôi…” Thường Gia Vĩ nửa câu thì lập tức im bặt khi nhận ánh mắt hiệu từ bạn học Phó Hân Hằng.
“Bác sĩ Chương Tiểu Huệ.”
Tiếng vang lên — là viện trưởng Ngô.
Thật , ở đây đều tinh ý. Tất cả đều là bác sĩ, đều từng là học bá, nhận lãnh đạo lớn về?
Vừa thấy tiếng viện trưởng Ngô, cả phòng lập tức im bặt. Ai cũng hiểu — đại lãnh đạo đến, sắp xử lý.
Chương Tiểu Huệ lên, tỏ như chuyện gì. Dù khi rõ ràng ai đúng ai sai, thì chuyện vẫn chắc thuộc về của cô — khi chẳng ai sai cả.
Viện trưởng Ngô bước tới mặt cô, chậm rãi :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-135-bi-xu-ly-phan-1.html.]
“Con ai mà chẳng mắc . khi phạm sai, bản năng con thường là tìm lý do để chối bỏ. Tuy nhiên, bác sĩ thì thể như . Nếu một bác sĩ chối bỏ trách nhiệm, thể bệnh nhân sẽ trả giá bằng mạng sống.”
Nghe những lời , Chương Tiểu Huệ bắt đầu thấy sốc. Chẳng lẽ viện trưởng nghĩ cô sai thật ?
“ hiểu cô đang sợ điều gì.” Viện trưởng Ngô tiếp tục, “Vốn dĩ, chuyện chỉ là do tình trạng bệnh quá phức tạp khiến cô chẩn đoán nhầm. Đồng nghiệp lòng nhắc nhở cô rằng cô đang sai quy trình khám chữa bệnh, chỉ mong cô rút kinh nghiệm để bác sĩ giỏi hơn. Cô cứ khăng khăng phủ nhận, rốt cuộc là vì điều gì?”
Chương Tiểu Huệ cúi gằm mặt xuống, môi mím chặt gì.
Chu Hội Thương là lòng ? Làm gì chuyện đó! Nếu thật lòng , lặng lẽ riêng với cô? Nhắc riêng cũng là nhắc, mặt bao nhiêu như thế? Rõ ràng là cố tình khiến cô mất mặt!
Thường Gia Vĩ nhỏ giọng can ngăn Chu Hội Thương:
“Cậu thể nhắc riêng với cô mà. Mùng Một Tết , đừng gây khó dễ cho một cô gái trẻ.”
Chu Hội Thương lạnh lùng đáp:
“ hỏi rõ ràng . Hỏi tại điện thoại của bác sĩ Lâm. Người bình thường thì gọi ngay chứ? Đằng cô thì ? Mới họp giao ban buổi chiều xong mà quên mất đồng nghiệp là ai. Cậu xem tâm trí cô đặt ở ?”
Thường Gia Vĩ nhạt, khuyên nhủ:
“ hiểu đang tức giận, nhưng bình tĩnh chút . Chúng còn là mấy thanh niên hăng m.á.u tuổi 17-18 nữa.”
Trong mắt , hôm nay Chu Hội Thương chẳng khác gì đang bốc hỏa, như thể ai đụng trúng thùng thuốc súng.
Hăng máu? Chu Hội Thương trừng mắt Thường Gia Vĩ.
Hừ, bởi vì tận mắt chứng kiến một đứa bé suýt nữa còn cha . Là bác sĩ khoa Tim mạch, rõ lẽ thể cứu kịp thời. chỉ vì sai mà chịu nhận, tiếp tục như thì ai chịu nổi? Anh tức là đúng, ai mà tức cơ chứ?
Phiêu Vũ Miên Miên
Viện trưởng Ngô lên tiếng kết thúc:
“Ăn tối xong bệnh viện xem bệnh nhân . Sau đó bản tự kiểm điểm, nộp cho phòng lãnh đạo. Để phòng xử lý vấn đề của cô.”
Sắc mặt Chương Tiểu Huệ tái nhợt.