Trở Về 90: Cô Trở Thành Bác Sĩ Ngoại Khoa Thiên Tài - Chương 115: Phòng cấp cứu chật kín người (2)

Cập nhật lúc: 2025-08-01 09:32:38
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trên đường đến phòng khám cấp cứu, Hoàng Chí Lỗi với tiểu sư :

“Sáng nay em mặt, viện trưởng đến từng phòng chúc Tết, còn phát bao lì xì cho nhân viên trực. Anh cầm giùm em một cái.”

Tạ Uyển Oánh ngờ còn niềm vui bất ngờ , nhận lấy bao lì xì từ tay sư , :

“Cảm ơn sư !”

“Còn cần khách sáo gì nữa?” Hoàng Chí Lỗi chỉnh kính mắt, đùa với tiểu sư một câu.

“Sư , chúc mừng năm mới!” Tạ Uyển Oánh thêm.

Tiểu sư đúng là lanh lợi, Hoàng Chí Lỗi khép miệng.

Phòng khám cấp cứu trong khu nội trú, cũng cùng khu khám bệnh thường, mà là một tòa nhà nhỏ riêng biệt sát bên khu khám bệnh. Cửa tách biệt.

Phiêu Vũ Miên Miên

Tiếng còi xe cứu thương vang lên từng hồi “u u u”, như tiếng của ma quỷ, rền rĩ lao thẳng cửa phòng cấp cứu dừng . Trong đầu Tạ Uyển Oánh bỗng hiện lên hình ảnh đêm gặp gỡ Tào soái ca ba năm .

Ngay lúc đó, một bóng từ phòng cấp cứu lao chút quen mắt. Cô kỹ – thì là lớp trưởng!

Lớp trưởng Nhạc Văn Đồng đang đón bệnh nhân. Dường như cảm giác điều gì đó, đầu , thấy Tạ Uyển Oánh thì khẽ sững .

“Lớp trưởng của em ?” Hoàng Chí Lỗi hỏi.

Tiếng tăm của lớp trưởng vốn lan rộng, sư nhận cũng gì lạ. Tạ Uyển Oánh gật đầu.

Nhạc Văn Đồng trở , cùng nhân viên y tế khác đỡ cáng đưa bệnh nhân phòng cấp cứu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-ve-90-co-tro-thanh-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai/chuong-115-phong-cap-cuu-chat-kin-nguoi-2.html.]

Hoàng Chí Lỗi và Tạ Uyển Oánh theo bọn họ bước khu khám cấp cứu.

Quả nhiên, trong kỳ nghỉ Tết khi các khoa khám bệnh đều ngừng hoạt động, khu cấp cứu trở nên chật kín .

Bệnh nhân và nhà gần như chen chúc kín cả đại sảnh khu cấp cứu, đông nghịt, nối . Nhân viên y tế mỗi xuyên qua ngừng hô to:

“Nhường đường! Nhường đường! Đồng chí, cứu quan trọng hơn!”

Đi sát , Tạ Uyển Oánh vất vả lắm mới lách qua đám đông. Cô thấy phía , Nhạc Văn Đồng đang đẩy cáng dừng trạm y tá. Xem bệnh nhân là đang thủ tục nhập viện thông qua khu cấp cứu. Dù trong dịp Tết, các khoa đều tạm nghỉ, nên tình trạng của bệnh nhân thể đến mức quá nghiêm trọng.

Y tá cấp cứu bận rộn ghi chép thông tin cơ bản của bệnh nhân, định gọi điện đến khoa Ngoại Tim Mạch để hỏi xem còn giường . Lúc đó, Nhạc Văn Đồng lên tiếng:

“Là bệnh nhân của giáo sư Lý.”

“Giáo sư Lý giữ sẵn giường ?” Y tá hỏi . “Cậu là giáo sư Lý cử đến đón bệnh nhân ?”

.” Nhạc Văn Đồng gật đầu, “Giáo sư Lý dặn cần xử lý gì ở khu cấp cứu.”

Người nhà bệnh nhân , cũng vội vàng giải thích thêm:

“Chúng cần ở cấp cứu , ông nhà chỉ là tối qua ăn cơm đoàn viên, uống chút rượu, nên huyết áp cao. Bình thường tim khỏe, vì thế giáo sư Lý bảo chúng nhập viện vài ngày để theo dõi cho yên tâm.”

Đừng thấy nhà bệnh nhân nhiều mà tưởng họ lắm chuyện – thật họ chỉ sợ nhập viện. Nhìn tình trạng hiện tại của khu cấp cứu, đông đến mức kinh khủng, bệnh nhân khắp nơi. Nhiều ca bệnh nặng hơn còn thể chuyển khu nội trú vì... còn giường.

, y tá vẫn gọi điện đến khoa Ngoại Tim Mạch để xác nhận giường bệnh, vì tình trạng giường trống thực sự căng thẳng. Trước đó bên Ngoại Tim Mạch từng gọi điện bảo rằng còn giường.

Trong lúc bệnh nhân tạm định, Nhạc Văn Đồng chờ y tá thủ tục, đồng thời đầu về phía Tạ Uyển Oánh – đang mất.

Trong lớp, cô là nữ sinh duy nhất, nhưng từ đến giờ khiến tất cả nam sinh trong lớp đều “kính sợ”. Phải, chính là “kính sợ”! Bởi lẽ, ngay cả những nam sinh học bá, từ khi học y đến nay, cũng từng dám tưởng tượng đến việc thể tình huống như cô.

Loading...