Tuy nhiên, đó chỉ là gian nhỏ ở phía tây trong bảy gian của Ngọc Lân Đường, lẽ là chỗ nghỉ ngơi của gia nhân. Cả phòng ngủ rộng lớn, diện tích thực sự là bao nhiêu.
Mộ Minh Đường lau dọn, cảm thán giàu thật . Cô thu xếp thỏa chỗ ngủ của , thể tránh mãi, cuối cùng từ từ bước trong.
Giờ cô tháo mũ phượng và áo dài kéo lê đất, dễ dàng hơn nhiều. Thông thường, phòng ngủ sắp xếp ở phía tây, cô tiếp tục trong, cẩn thận vén rèm, thò đầu .
“Kỳ Dương Vương gia?”
Giọng cô căng thẳng, cả lưng cũng bất giác căng cứng, sẵn sàng chạy ngoài nếu động tĩnh. Cô gọi xong, chờ mãi thấy phản hồi, lấy hết can đảm, bước thêm vài bước.
Trên giường mờ mờ bóng , nhưng thấy rõ mặt. Có lẽ vì yên tĩnh cô tê liệt, Mộ Minh Đường lấy can đảm từ , bước tới vài bước nữa.
Lần , cuối cùng cô rõ khuôn mặt giường.
Mộ Minh Đường như sét đánh trúng, ngây mặt đất một lúc lâu mới cảm thấy hồn phách về thể xác. Cô còn sợ hãi, nhanh chóng chạy đến phía , quỳ thềm, ngón tay run rẩy vén màn giường lên.
Khoảng cách gần như , cô thể nhầm . Mộ Minh Đường mở to mắt , mãi mới chớp mắt một cái, nước mắt bỗng nhiên trào .
“Là ngài, thật sự là ngài.”
Nước mắt tuôn rơi, Mộ Minh Đường thể kìm chế, ôm miệng nức nở.
Lúc còn nhỏ, cô cũng là bảo bối trong tay cha , từng yêu thương chiều chuộng, ăn ngon mặc . Cô từ đầu tính cách như cỏ dại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-thanh-nguoi-nha-cua-nam-chinh/chuong-24.html.]
năm mười hai tuổi, tất cả đều kết thúc. Tương Dương Khiết vây hãm, thái thú tham sống sợ chết, bỏ dân chúng, tự chạy trốn. Tương Dương chiến tự bại, Khiết thành đốt phá g.i.ế.c chóc, chuyện ác gì , gia đình Mộ là nhà buôn nhỏ chút của cải, tất nhiên trở thành miếng mồi béo bở trong mắt bọn sói đói.
Cha cô c.h.ế.t trong biến cố đó. Khi tin thành thất thủ, cha vứt bỏ gia sản tích cóp nửa đời, chỉ vội vã mang theo vài thứ quý giá bên , hộ tống Mộ Minh Đường chạy khỏi cửa , chạy ngoài thành. ngôi nhà bỏ trống của gia đình Mộ thể bọn ác quỷ thoả mãn, chúng nhanh chóng đuổi theo, truy đuổi qua con hẻm phía .
Nhiều , nhà họ Mộ một cô con gái, tuy tuổi còn nhỏ nhưng dung mạo . Mộ Minh Đường mới mười hai tuổi, nhiều đến dạm hỏi. Chỉ là cha thương cô còn nhỏ, nên đều từ chối.
lúc , vẻ trở thành bùa đòi mạng của Mộ Minh Đường. Thấy Khiết sắp đuổi kịp, cha cô nhét gói đồ lòng , bảo vợ đưa con gái chạy. Mộ phu nhân thấy tiếng d.a.o kiếm c.h.é.m thịt phía , kéo Mộ Minh Đường chạy.
Hai con chạy màng sống chết, nhưng hai phụ nữ vẫn nhanh chóng đuổi kịp. Mẹ cô đẩy mạnh Mộ Minh Đường, thậm chí kịp đưa tiền bạc, bảo cô đừng đầu mà chạy tiếp, còn bà theo một con hẻm khác, cố tình gây tiếng động để đánh lạc hướng Khiết.
Mộ Minh Đường đến co giật, hiểu tại chạy, tại sống. Cha đều c.h.ế.t , cô sống gì? Mộ Minh Đường đầu đuổi theo , nhưng khỏi hẻm thì gặp ngay một bọn Khiết.
Bọn Khiết thấy mặt cô lập tức reo lên phấn khích, Mộ Minh Đường dùng hết sức đánh , nhưng một cái tát đẩy xa. Một tên thủ lĩnh trong đám, đang gằn tiến gần cô, thì đột nhiên một mũi tên lông vũ bay xuyên qua cổ , b.ắ.n thẳng .
Tiếng hô g.i.ế.c chóc nổi lên. Mộ Minh Đường cuộn tròn đất, ngơ ngác, cho đến khi m.á.u Khiết b.ắ.n lên mặt cô, cô mới mê man ngẩng đầu, thấy một con ngựa trắng qua mặt, chân ngựa vốn trắng muốt một tạp sắc, giờ đầy máu.
Người cưỡi ngựa nhanh chóng kết liễu một tên Khiết, cúi đầu cô, dường như nhướng mày: “Có thể ?”
Mộ Minh Đường ngây , run rẩy dậy, chỉ gật đầu liên tục. Thiếu niên đó kéo cương ngựa đổi hướng, lập tức phi : “Chỉ cần thể , thì cứ tiếp. Sống dễ, c.h.ế.t mới là dễ.”
Khi thiếu niên câu , đôi mắt sắc lạnh, nốt ruồi lệ nơi khoé mắt mang đầy vẻ hung ác, khí thế ngút trời, gì cản nổi.
Năm đó ở Tương Dương gặp , ai ngờ gặp , là tình cảnh .