dù cũng là xuất lính tráng, nhiều ngày liên tục rừng, xách về một con gà rừng.
Lâm Thanh Hòa đương nhiên cũng ngạc nhiên, nhưng ngạc nhiên thì ngạc nhiên, ngay trong ngày hôm đó Lâm Thanh Hòa bảo Chu Thanh Bách mổ ngay, xào ăn.
Một nửa xào, một nửa hầm lấy nước gà uống.
Mùi vị cũng ngon đặc biệt.
con gà , Chu Thanh Bách ngoài nữa, khó săn quá, săn một con về coi như vớt vát thể diện là .
Lâm Thanh Hòa nhưng , đàn ông nhà đôi khi cũng sĩ diện.
Chu Thanh Bách ở nhà Lâm Thanh Hòa chẳng cần gì cả, nếu tài nấu ăn của Chu Thanh Bách còn cần tiến bộ, Lâm Thanh Hòa để nấu cơm luôn .
Chỉ là Chu Thanh Bách thực sự lòng mà lực, bảo món đơn giản thì còn , ví dụ như hấp bánh màn thầu, nấu cháo, hoặc gói bánh chẻo các thứ, nhưng cứ đụng đến xào nấu là hỏng.
Mấy nếu Lâm Thanh Hòa cứu nguy kịp thời, thì coi như nhịn đói.
Thời vật chất quá khó kiếm, Lâm Thanh Hòa nỡ để phá hỏng, nên đành tự .
Lâm Thanh Hòa việc gì liền dốc lực học tập.
Chu Thanh Bách cứ vợ học, thoáng cái, vợ bắt đầu học những thứ của cấp hai.
Và nếu nhầm, vợ thực sự hiểu , tự học .
“Vợ , em học mấy cái với ai thế?” Chu Thanh Bách đột nhiên hỏi.
“Tự học.” Lâm Thanh Hòa ngẩng đầu lên .
Tuy mắt đang sách, nhưng trong lòng nhịn , cái học cách thăm dò cô .
cô Lâm Thanh Hòa là dễ dàng thăm dò .
Chu Thanh Bách thấy hỏi gì, liền hỏi nữa, nhưng lúc vẫn cảm thấy, hình như bao giờ thực sự hiểu về vợ .
Không là từng hiểu, mà là cảm thấy khi hiểu cô một mức nào đó, cô cho thấy một khía cạnh khác.
Khiến kìm khám phá.
Lâm Thanh Hòa thì mặc kệ đàn ông , nếu bản lĩnh bắt nguyên hình của cô, thì cô sẽ đầu hàng và thú thật với , còn nếu , thì cứ tiếp tục nghi ngờ .
Năm mới qua , ngày tháng trôi nhanh.
Thoáng chốc đến ngày đồng việc, tuy trời vẫn còn lạnh, nhưng điều đó ngăn cản sự hăng hái xuống đồng của .
So với các đội sản xuất khác, rằng, phong cách của đội sản xuất , tuy cũng lười biếng trốn việc, nhưng chỉ là ít cá biệt.
Đương nhiên, Lâm Thanh Hòa đây, thuộc hàng ngũ lười biếng trốn việc.
Từ khi lấy chồng đến giờ thấy cô kiếm một công điểm nào, đây lười biếng trốn việc là gì? trớ trêu , chẳng ai cô.
Trước đây thì tiền trợ cấp của chồng, ăn mặc lo, còn thể ngẩng cao đầu coi thường khác.
Sau dù chồng giải ngũ, nhưng chồng chống đỡ, cô vẫn cần vẫn cơm ăn, còn đổi món đồ ăn ngon mỗi ngày, một chút sa sút cũng để thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-lai-thap-nien-60-trong-trot-lam-giau-nuoi-con/chuong-174.html.]
Nói xem tức c.h.ế.t ?
Điều đáng là, một mùa đông tẩm bổ, sắc mặt của Chu phụ hơn nhiều, ai cũng thấy.
Tinh thần đặc biệt .
“Cũng chẳng gì, mùa đông nhà cô tư thường xuyên nấu nước gừng đường đỏ cho uống, cũng ấm lắm.” Chu phụ hàm ý .
Các ông cụ khác đều nhịn ghen tị.
Vợ thằng Thanh Bách tuy xuống đồng , nhưng về tài chăm sóc khác, thì đúng là thể phục.
Trước là mấy bố con Thanh Bách, giờ đến ông Chu đây, thế còn thấy rõ, cơm nước cực kỳ ?
Hôm đó Chu mẫu múc một bát hồ cho Tiểu Tô Thành ăn, Nhị Oa và Tam Oa cũng đang ăn hồ, nhưng hai đứa nó ăn là hồ vừng (chè mè đen).
“Hồ vừng là hồ gì?” Mấy đứa trẻ khác hiểu.
“Là vừng xay thành bột, dùng nước sôi đổ thành hồ đó.” Nhị Oa giới thiệu.
“Ngon ?” Chu Hạ hỏi.
“Ngon chứ, mày về bảo mày cho mà ăn.” Nhị Oa gật đầu.
Hồ vừng còn cho thêm chút đường, ăn ngon cần .
Chu Hạ nhà chị dâu thứ hai Chu liền thở dài, mà món hồ vừng cho ăn chứ?
“Há miệng .” Tam Oa .
Chu Hạ thấy liền thành thạo xổm mặt nó há miệng, Tam Oa múc cho nó một thìa, còn sạch sẽ để miệng nó chạm thìa của , : “Giờ ngon cỡ nào ?”
“Ngon.” Chu Hạ gật đầu.
“Chỉ cho mày một thìa thôi đấy, tao cũng chẳng còn bao nhiêu.” Tam Oa , tự ăn hết phần còn của , mang bát cất, chơi b.ắ.n bi với các bạn nhỏ khác.
“Nhị Oa, mày năm nay học ?” Chu Hạ liền hỏi Nhị Oa.
“ .” Nhị Oa gật đầu, : “Mày cùng tao ?” Nhị Oa hỏi .
“Mẹ tao cho.” Chu Hạ liền thở dài.
“Đi học là chuyện , cho?” Nhị Oa .
“Mẹ tao học vô dụng.” Chu Hạ .
Nhị Oa liền : “Đi học vô dụng, nếu thể thi đậu đại học, còn thể mang tiền về cho gia đình, hữu dụng đến mức nào .”
Chu mẫu đang đút cháo cho Tiểu Tô Thành thấy liền : “Nhị Oa cũng thi đại học ?”
“Cháu đương nhiên thi đại học, thi đậu đại học, thì việc , mỗi tháng thể nhiều tiền, lúc đó cháu thể mua nhiều đồ cho cháu.” Nhị Oa , thêm một câu hợm hĩnh: “Mua nhiều đồ cho bà nữa.”
Tuổi còn nhỏ mà nịnh hót trôi chảy , nhưng điều đó ảnh hưởng đến niềm vui của Chu mẫu: “Được , bà sẽ đợi cháu lớn lên thi đậu đại học, kiếm tiền mua đồ cho bà.”
Nói xong liền với Chu Hạ: “Về với con, cứ bảo là bà nội , năm nay con cứ học cùng Nhị Oa, đến lúc đó xem thi đậu đại học công nông binh , cũng hiếu thảo với con.”