Nhìn bóng lưng hai vội vã rời , cơn đau nhói nơi l.ồ.ng n.g.ự.c Bạch Thấm Dao càng lúc càng dữ dội, tựa như ai đó dày vò, chà xát ngừng.
Không bao lâu , tiếng chuông điện thoại phòng khách vang lên mới kéo cô về thực tại.
Cô thẫn thờ bước tới nhấc máy.
"Con gái , hôm nay rảnh về nhà ăn cơm ? Mẹ nhớ con quá."
Nghe thấy giọng quen thuộc của , Bạch Thấm Dao cố nén cảm xúc đang cuộn trào, khẽ đáp:
"Mẹ, con về ngay đây."
Gác máy, cô một bắt chuyến xe buýt về quê.
Cảnh vật dọc đường tiêu điều xơ xác, hệt như tâm trạng cô lúc .
Cho đến khi hình bóng làng Quang Minh dần hiện , cô mới gượng gạo thu nỗi lòng để xuống xe.
Lúc cửa, cô đang lom khom thắp nhang cho bố, mái tóc đen ngày nào giờ điểm bạc trắng xóa.
Bạch Thấm Dao cay sống mũi, khẽ gọi:
"Mẹ, con về ."
Mẹ cô , gương mặt lập tức rạng rỡ nụ :
"Về đấy ! Sao mỗi con thế? Hoài Xuyên về cùng con ?"
Nhắc đến Phó Hoài Xuyên, trong đầu cô hiện lên cảnh bảo vệ Thẩm Nguyệt Như và hạ thấp cô.
Ánh mắt cô tối sầm , khẽ dối:
"Dạo bận lắm, xin nghỉ ."
Nói xong, cô tiến lên thắp nhang di ảnh của bố cô.
Trong ảnh, bố cô mặc bộ quân phục phẳng phiu, ánh kiên định.
Mi mắt cô run rẩy, trong phút chốc như thấy hình dáng oai hùng của ông khi còn sống.
Bố cô là quân nhân, là tấm gương từ nhỏ của cô.
Năm đó cô xin gia nhập Long Diễm cũng là để tiếp nối di nguyện của bố.
Mẹ dù lo lắng cho sự an nguy của cô nhưng luôn ủng hộ vô điều kiện.
Sau cô kết hôn với Phó Hoài Xuyên chủ động rút khỏi đơn vị, mới thực sự nhẹ lòng.
Giờ đây cô tái ngũ, nhưng chẳng mở lời với thế nào.
"Thấm Dao, con đang nghĩ gì thế? Mẹ gọi mấy câu thấy thưa."
Bạch Thấm Dao bừng tỉnh, do dự hồi lâu mới lấy hết can đảm :
"Mẹ, con xin đội Long Diễm , năm ngày nữa sẽ xuất phát."
Lời dứt, nụ môi cô nhạt dần, bà cúi đầu im lặng.
Bạch Thấm Dao lo lắng nhưng khuyên lủ thế nào.
Một hồi lâu , cô mới cất giọng khàn khàn:
"Nếu con quyết định thì cứ , đừng lo cho ."
Hế luuu các bà. Tui là Hạt Dẻ Rang Đường đây. Đừng bê truyện đi web khác nhóoooo. Tui cảm ơnnnn
Hốc mắt Bạch Thấm Dao đỏ hoe, cô ôm chầm lấy nghẹn ngào:
"Mẹ, con cảm ơn ."
Bà nhẹ nhàng vỗ lưng cô, chỉ thở dài một tiếng mà thêm gì nữa.
Con rể về cùng, bà đoán phần nào sự tình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-lai-nam-1988-tu-bo-tinh-si-tro-thanh-luoi-dao-cua-to-quoc/5.html.]
Ngày hôm đó, hai con trò chuyện mật, khí cũng dần thoải mái hơn.
Sáng sớm hôm , khi Bạch Thấm Dao định cùng chợ thì cửa thấy Phó Hoài Xuyên bước sân.
Cô sững , cứ ngỡ tâm trí chỉ Thẩm Nguyệt Như, sớm quên mất việc đưa cô về nhà ngoại.
Phó Hoài Xuyên cô, cung kính :
"Mẹ, hôm nay con nghỉ nên qua thăm ."
Mẹ cô Bạch Thấm Dao bảo:
"Tốt quá! Mẹ với Thấm Dao đang định chợ, trưa nay sẽ món gì thật ngon cho các con."
Phó Hoài Xuyên gật đầu: "Để con cùng ."
Ba đến cổng chợ, cô lên tiếng:
"Bên trong đông đúc lộn xộn lắm, hai đứa cứ đây chờ là , mua một ."
Dứt lời, bà một chợ.
Bạch Thấm Dao theo, cô tìm một chỗ chờ.
Khi đến một gốc cây đa, cô thấy cây cầu cách đó xa nhiều đôi nam nữ trẻ tuổi đang vây quanh, tay cầm những chiếc ổ khóa treo lên thành cầu.
Lúc cô mới nhớ , cây cầu tên là "Cầu Nhân Duyên", treo khóa ở đây ngụ ý cầu mong tình sẽ nên duyên bền c.h.ặ.t.
Chỉ tiếc là, cô và Phó Hoài Xuyên bao giờ là một đôi " tình" đúng nghĩa.
Đang định bước chỗ khác, bỗng bán khóa gọi với theo họ:
" nhớ hai ! Hồi đó hai đến mua khóa đều mặc quân phục, ấn tượng cực kỳ sâu sắc!"
Chương 6.
Bạch Thấm Dao thoáng chút ngạc nhiên, cô liếc sang Phó Hoài Xuyên:
"Anh từng đến đây ?"
Cô nhớ rõ kiếp , khi mới kết hôn, cô từng đề nghị cùng đến cây cầu treo khóa nhân duyên, nhưng lúc đó lạnh lùng từ chối:
" tin mấy thứ phù phiếm . Nhân duyên cứ dùng khóa là giữ . Nếu thật lòng thương thì tự khắc sẽ đầu bạc răng long, còn tình cảm mà cưỡng ép trói buộc thì chỉ thành một đôi oán hận mà thôi."
Ký ức vẫn còn vang vọng bên tai, thì tiếng bán hàng cắt ngang dòng suy nghĩ:
"Tìm thấy , tìm thấy ! Đây , chính là chiếc ổ khóa mà treo năm đó!"
Bạch Thấm Dao cúi xuống , những con chữ khắc ổ khóa như những mũi kim đ.â.m thẳng mắt cô: Nguyện cho Phó Hoài Xuyên và Thẩm Nguyệt Như trọn đời bên , tình bao giờ lay chuyển!
Một luồng khí lạnh lan tỏa từ l.ồ.ng n.g.ự.c, nhanh ch.óng bao trùm lấy .
Hóa lý do, mặt thực lòng yêu thương, đều trở nên nực và mong manh đến thế.
Anh tin, chỉ khóa nhân duyên với cô, mà chỉ bảo vệ tình cảm giữa và Thẩm Nguyệt Như mà thôi.
Phó Hoài Xuyên cũng thấy dòng chữ đó, vẫn thản nhiên giải thích:
"Đều là chuyện quá khứ . Từ khi kết hôn với cô, sớm buông bỏ ."
Giọng điệu hờ hững như gió thoảng mây bay còn khiến đau lòng hơn cả một lời dối trực diện.
Bạch Thấm Dao cố nén cơn đau thắt nơi tim, rặn một câu:
"Vậy , còn cảm ơn sự 'buông bỏ' của ?"
Cô lưng bước , mỗi bước chân như giẫm đầu đao, nỗi đau cứ thế hiện lên rõ rệt.
Phó Hoài Xuyên nhíu c.h.ặ.t mày, trong lòng nảy sinh một sự bực bội lạ thường, vươn tay nắm lấy cổ tay cô:
"Nếu cô thực sự bận tâm đến thế, bây giờ chúng treo một cái mới là chứ gì."