Sau đó, bà chủ đã bỏ thuốc ngủ vào đồ ăn của cô ả, rồi giả vờ phát đi/ên, tìm cớ đuổi hết toàn bộ khách trọ đi. Mọi chuyện sau đó... cứ thế mà xảy ra.
Tiểu tam bị treo lơ lửng trên cái chảo sắt to, vừa giãy giụa vừa thảm thiết kêu gào, khóc lóc cầu xin tha thứ không biết bao nhiêu lần.
Báo thù xong, một người mẹ đã mất con như bà chủ đã chẳng còn thiết sống nữa. Trong lòng vẫn mang theo chấp niệm: dù có ch/ết hóa thành qu/ỷ, cũng phải báo thù kẻ tên Trác Nam. Cuối cùng, bà lặng lẽ uống thuốc t/ự v/ẫn trong phòng.
Dư Tô giật mình tỉnh dậy thì trời đã sáng rõ. Nhớ lại giấc mơ đêm qua, cô không khỏi thở dài một tiếng.
Đúng lúc ấy, chuông điện thoại bỗng vang lên, khiến cô khẽ sững lại.
Cô đưa tay thò xuống gối, rút ra chiếc điện thoại. Trên màn hình hiện lên cuộc gọi đến từ người bạn thân duy nhất của cô ở thành phố này, Lâm Tiểu An.
Lúc này Dư Tô mới sực nhớ, trước khi bước vào trò chơi, hình như cô có hẹn hôm nay sẽ đi dạo phố cùng Tiểu An thì phải?
editor: bemeobosua
Dư Tô vỗ trán một cái, khẽ hắng giọng rồi bấm nghe:
“Alô, Tiểu An?”
“Cá con à, bà ra khỏi nhà chưa đó?” Giọng nói đầy năng lượng của Lâm Tiểu An truyền tới.
Cô nàng là người Tứ Xuyên, từ sau khi thân thiết với Dư Tô thì cứ gọi cô bằng biệt danh "Cá con" – phiên âm từ “鱼摆摆” (Cá nhỏ đung đưa) theo kiểu nói địa phương.
Chỉ đến khi nghe thấy giọng nói quen thuộc ấy, Dư Tô mới thực sự cảm thấy mình đã trở về với hiện thực.
Hai người hẹn gặp dưới tầng trung tâm thương mại nổi tiếng nhất khu phố đi bộ Xuân Hi. Dư Tô nhanh chóng rời giường, rửa mặt thay đồ, khoác lên người chiếc váy liền thân vừa thoải mái lại vừa tôn dáng.
Nghĩ tới số tiền mới có thêm trong thẻ, tâm trạng cô hôm nay bỗng chốc tốt hơn hẳn, cũng đáng để tự thưởng cho mình một ngày vui vẻ!
Thế nhưng chẳng ai ngờ, ngay khi cô vừa bước đến dưới tầng trung tâm thương mại kia, một bóng người từ trên cao bất ngờ rơi thẳng xuống, đập mạnh ngay trước mặt cô.
M/áu văng tung tóe, nhuộm đỏ cả phần trước chiếc váy trắng tinh khôi của cô.
Mà cái x/ác bị nghiền nát nát bấy kia, chính là người đàn ông đầu tiên chạy trong mưa rồi ch/ết thảm trong nhiệm vụ đầu tiên của cô.
Người đi đường xung quanh hét toáng lên vì hoảng sợ, chen chúc bỏ chạy như gặp phải qu/ái v/ật, ngay cả Dư Tô, người bị dính m/áu, cũng bị họ né tránh như dịch bệnh.
Dư Tô bất lực thở dài, lấy điện thoại ra xem giờ, vừa đúng thời điểm 24 tiếng sau khi hoàn thành nhiệm vụ hôm qua.
Quả nhiên... đúng như hệ thống đã nói.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-9-4.html.]
“Ch/ết tiệt! Cá con, bà không sao chứ?!”
Tiếng của Lâm Tiểu An vang lên từ bên trái. Dư Tô quay đầu lại thì thấy cô nàng đã chạy vội tới, vừa rút khăn giấy từ túi ra vừa hoảng hốt nói:
“Trời ơi, mau lau đi! Sao xui dữ vậy, tự nhiên gặp chuyện kiểu này!”
Dư Tô vẫn giữ vẻ bình tĩnh, lau m/áu trên mặt rồi cùng Tiểu An vào trung tâm thương mại mua một bộ đồ mới để thay.
Khi hai người trở ra, khu vực dưới trung tâm thương mại đã bị cảnh sát giăng dây phong tỏa. Dù th/i th/ể đã được phủ vải trắng, nhưng vẫn có không ít người xúm lại quay phim chụp ảnh, thậm chí còn có kẻ vừa quay livestream vừa bình luận như lên đồng.
Dư Tô âm thầm lắc đầu, đúng là thời buổi này, cái gì cũng có thể trở thành “chuyện hay” để hóng hớt.
Lâm Tiểu An khoác tay Dư Tô, định vòng qua một bên để rời đi. Nhưng đi chưa được mấy bước, cô nàng bỗng hét lên trong đám đông:
“Cảnh sát Phong, trùng hợp vậy anh?”
Dư Tô quay đầu lại nhìn, rồi khựng lại…
Người đàn ông mặc cảnh phục kia, vẻ mặt nghiêm túc kia… sao mà giống Vương Tam đến vậy?!
Không thể nào trùng hợp thế chứ?
Đúng lúc đó, người kia cũng quay đầu lại, ánh mắt chạm phải cô, hơi nhướng mày, rồi nhanh chóng dời ánh nhìn sang Lâm Tiểu An, gật đầu một cái không biểu cảm.
Dư Tô thầm nghĩ:
Dù anh ta chỉ là người giống người, hay thật sự là Vương Tam, thì hiện tại tốt nhất nên giả vờ không quen biết.
Hiển nhiên, đối phương cũng nghĩ giống cô.
Cô liền quay sang nói với Lâm Tiểu An:
“Nghe nói quán ăn nhỏ phía trước ngon lắm đó, hay mình đi ăn trước nhé?”
Lâm Tiểu An gật đầu, vừa kéo tay cô vừa cười hí hửng:
“Bà có nhìn thấy anh cảnh sát khi nãy không? Lần trước chỗ tớ trọ có án mạng, chính anh ấy dẫn người tới điều tra đó! Còn hỏi tớ mấy câu luôn!
Bà thấy ảnh có phải siêu soái không?!”
Dư Tô chỉ “ừ” nhẹ một tiếng, thầm nghĩ trong bụng:
Đẹp trai gì tầm này, cái đồ cáo già ấy! Một đống quy tắc mà chỉ nói cho mình hai câu.
Soái tới mấy cũng không lọt nổi mắt tôi đâu.