Phần thưởng đầu tiên viết:
“Người chơi Dư Tô trong nhiệm vụ lần này thể hiện ở mức khá, được hệ thống trao tặng 5 điểm thuộc tính.”
Phía dưới là một nút “Nhận thưởng”, Dư Tô nhấn vào, liền nhận được nhắc nhở:
“Xin vui lòng vào mục [Của tôi - Thuộc tính] để tự phân bổ điểm.”
Cô tiếp tục mở email thứ hai, vừa đọc rõ nội dung, lông mày đã bất giác nhướn cao vì kinh ngạc.
Phần thưởng này là tiền mặt, mà còn lên đến năm chữ số!
Dư Tô không dám tin, nhấn nút “Nhận” với chút do dự. Vài giây sau, một tin nhắn từ ngân hàng hiện lên:
“Tài khoản của quý khách vừa nhận được khoản chuyển khoản 25.435 tệ.”
Cô ngẩn người.
...Nhưng mà, nghĩ lại thì số tiền này gần như là đánh đổi bằng cả mạng sống, thật ra cũng chẳng gọi là nhiều.
Tiếp đến, Dư Tô mở email thứ ba với một chút kỳ vọng:
“Người chơi Dư Tô lần đầu tham gia trò chơi, biểu hiện tốt, được thưởng một hộp đạo cụ tân thủ 1.”
Đạo cụ tân thủ?
editor: bemeobosua
Cô nhấn “Nhận”, màn hình lập tức hiển thị một đoạn hoạt ảnh mở rương, kiểu y hệt mấy trò game di động phổ biến hiện nay.
Khi hoạt ảnh kết thúc, một con d/ao găm lấp lánh ánh vàng xuất hiện giữa màn hình.
Còn chưa kịp làm gì, con d/ao găm ấy bỗng dưng biến mất, và ngay giây tiếp theo, nó đột ngột hiện ra trên mặt bàn máy tính trước mặt cô.
【D/ao găm Kim Cập】
Tương truyền rằng, vài trăm năm trước, có một vị đại tướng tên Kim Cập, vì trúng mưu địch mà khiến hàng vạn binh sĩ t/ử tr/ận, hơn một vạn trong số đó bị chôn sống dưới chân lăng.
Dù được vài vị phó tướng liều ch/ết cứu ra, nhưng Kim Cập ân hận vô cùng. Cuối cùng, ông quỳ trước gò mộ, dùng chính d/ao găm bên người rạch cổ t/ự t/ử.
Nỗi hối hận với thuộc hạ và mối thù với kẻ địch ấy, đến ch/ết vẫn không tiêu tan, khiến linh hồn ông ám lên con d/ao, suốt trăm năm không rời đi…
Thông tin này không xuất hiện trên màn hình, mà tự động hiện trong đầu Dư Tô, tạo cho cô cảm giác món đồ này hẳn rất mạnh.
Cô đưa tay cầm lấy, ngay lập tức, một luồng lạnh thấu xương từ đầu ngón tay chạy dọc toàn thân, khiến cả tim cô cũng co lại vì lạnh.
Dư Tô hoảng hốt đặt d/ao lại lên bàn, cúi xuống quan sát kỹ hơn.
Con d/ao rất đẹp. Vỏ d/ao có hoa văn phức tạp, tinh xảo. Chuôi d/ao uốn cong hình trăng lưỡi liềm.
Nhưng khi cô dùng giấy lót tay để rút d/ao, thì phát hiện rút cách nào cũng không ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-9-3.html.]
…Vậy cái này rốt cuộc dùng thế nào?
Cô thử tra Google bằng máy tính. Kết quả … chẳng những không tìm thấy thông tin về tướng quân Kim Cập, mà ngay cả ứng dụng “Trò chơi tử thần” cũng chẳng có lấy một dòng tư liệu nào.
Bó tay. Dư Tô đành gói d/ao lại bằng vải, tạm thời cất kỹ.
Sau đó, cô bắt đầu khám phá các mục khác trong app.
Ba mục đầu tiên: “Thông tin”, “Kinh nghiệm” và “Giao lưu”, thực chất là diễn đàn người chơi.
Mục “Thông tin”: chứa đủ loại tài liệu do người chơi tự tổng hợp, có ích trong việc thực hiện nhiệm vụ.
Ví dụ như ghi chép các hiện tượng kỳ bí từng xảy ra ngoài đời thật.
Mục “Kinh nghiệm”: người chơi chia sẻ chi tiết nhiệm vụ từng tham gia.
Mục “Giao lưu”: thì y như khu tám chuyện, chẳng đầu chẳng cuối.
Điểm chung của cả ba mục:
Mọi người đều dùng ẩn danh.
Tuyệt đối không ai nhắc đến thân phận thật ngoài đời.
Dư Tô cũng chẳng có gì làm, thế là cả ngày hôm ấy ngồi nhà lướt diễn đàn gi/ết thời gian.
Tối đến, trong mơ, cô lại thấy được sự thật phía sau nhiệm vụ đầu tiên.
Thì ra hôm đó, Trác Nam sau khi ch/ém ch/ết Vương Yến, men rượu cũng đã vơi đi đôi chút.
Thực ra từ trước, hắn và nhân tình đã bàn nhau âm mưu s/át h/ại Vương Yến, nhưng là định ngụy trang thành tai nạn giao thông.
Chứ chuyện tự tay ché/m vợ cả chục nhát d/ao kiểu kia, dù có độc ác đến đâu cũng chẳng dám làm khi tỉnh táo.
Nhưng bây giờ thì xong rồi, người đã ch/ết, hắn dẫu không ch/ết thì cũng phải bóc lịch cả đời.
Trong cơn hoảng loạn, hắn tìm tới nhân tình mong giúp đỡ, mong đối phương chỉ đường cho lối thoát.
Kết quả, cô ả không những không mở cửa, còn gào lên chửi hắn là á/c qu/ỷ, bảo hắn cút đi mà ch/ết quách đi.
Trong nỗi tuyệt vọng tột độ, Trác Nam thật sự đã t/ự s/át trong phòng ngủ.
Khi cảnh sát đến hiện trường, bà chủ trọ cũng đã quay về. Sau khi nghe toàn bộ sự tình, bà ta bình tĩnh nói:
“Hu/ng th/ủ đã ch/ết rồi, tôi không truy cứu gì thêm.”
Vụ án nhanh chóng được khép lại.
Sau đó, lấy lý do làm tang lễ cho con gái, bà chủ trọ mời một vài người đến dự.
Cô nhân tình, vốn là bạn thân của Vương Yến, không đến thì kỳ, nên đành miễn cưỡng tham gia.
Nhưng cô ta không biết rằng, bà chủ đã sớm h/ận thấu xương.
Dù không biết thân phận thực sự của cô ta, nhưng biết chắc một điều: Đêm hôm đó, khi con gái bà gõ cửa cầu cứu, cô ta đã không mở.