Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trò Chơi Tử Thần [Vô hạn] - Chương 33 (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-22 16:59:51
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dư Tô không biết nói gì, chỉ có thể nói: "Mọi chuyện qua rồi, đừng nghĩ nhiều nữa." 

Cô đứng dậy dịch chuyển vị trí, nhường chỗ ngồi trên tảng đá, vỗ vỗ vào đá nói: "Lại đây, ngồi cạnh tớ đi."

 

Nhưng Tiểu Hoa không động đậy, đôi mắt cô bé nhìn chằm chằm vào chiếc túi quần lộ ra khi Dư Tô di chuyển, kinh ngạc hỏi: "Tiểu Thúy, trong túi cậu có gì mà lại phát sáng vậy?"

 

Dư Tô cúi đầu nhìn vào túi quần mình, sững sờ. Đâu ra ánh sáng chứ, cô có thấy gì đâu? Nhưng trong túi quần này, chính là chiếc lá cây lúc nãy. Cô đưa tay lấy chiếc lá ra, hỏi: 

 

"Cậu nói cái này ư?"

 

Tiểu Hoa đầy ngạc nhiên sờ vào chiếc lá: "Lạ thật, đây chẳng phải là lá cây sao, sao lại phát sáng vậy?"

 

Dư Tô khẽ giật mình, thầm nghĩ chẳng lẽ vì Tiểu Hoa có mối giao hảo tốt đẹp với người phụ nữ năm xưa, nên cô bé mới có thể nhìn thấy? Nhưng ngoài chiếc lá phát sáng, Tiểu Hoa cũng không thấy trên chiếc lá có thứ gì khác. Vậy thì... tác dụng của chiếc lá này là gì?

 

Dư Tô ngẩng đầu nhìn về phía Phong Đình không xa, khóe môi anh nhếch lên, nói: 

"Thì ra là mục tiêu nhiệm vụ, trước đó đã tìm nhầm người rồi."

 

Tiểu Hoa ngơ ngác hỏi: "Mục tiêu nhiệm vụ là cái gì ạ?"

 

Dư Tô vỗ vỗ đầu cô bé, cười nói: "Là cậu đấy."

Thì ra là tìm nhầm người, thảo nào không ra ngoài được. Tiểu Hoa không hiểu, cô bé ngây ngô cười, rồi lại nghiên cứu chiếc lá phát sáng kia.

 

Dư Tô nhìn chằm chằm vào khuôn mặt bị nước mắt làm nhòe của cô bé, ánh mắt lướt xuống theo đường quai hàm, lập tức nhìn thấy vết bầm tím trên cổ Tiểu Hoa. Cô khẽ giật mình, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tiểu Hoa, ngón tay chọc vào vết bằm trên cổ cô bé, trầm mặt hạ giọng hỏi: 

 

"Vết này là sao mà có?"

 

Tiểu Hoa bị cô dọa cho sững sờ một lúc, rụt tay lại sờ vào cổ, nói: 

 

"Là bố tớ dùng miệng hút ra đó, bố tớ nói là đang giúp tớ chữa bệnh, giống như giác hơi vậy..."

"Giác hơi cái quái gì! Mấy lời vớ vẩn này mà cậu cũng tin!" 

 

Dư Tô theo bản năng buột miệng chửi thề, rồi hít một hơi, nghiến răng ken két, mãi một lúc sau mới nói: 

"Thì ra là vậy, thảo nào mục tiêu nhiệm vụ lại là cậu..."

 

Người phụ nữ bảy năm trước c/hết thảm, trong lúc tuyệt vọng và bất lực nhất, chính Tiểu Hoa đã trao cho cô ấy một chút hơi ấm. Ân tình của một quả táo dại, khiến cô ấy đến ch/ết rồi vẫn nhớ phải trả ơn.

 

Cô ấy chắc chắn biết Tiểu Hoa đang sống cuộc sống như thế nào, vì vậy điều cô ấy muốn người chơi làm, chính là đưa Tiểu Hoa thoát khỏi nơi dơ bẩn tội lỗi này.

 

Tiểu Hoa không hiểu tại sao Dư Tô lại đột nhiên nổi trận lôi đình, ngơ ngác hỏi: 

"Tiểu Thúy, cậu bị sao vậy? Ý cậu là bố tớ lừa tớ sao?" 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-33-2.html.]

Cô bé nói xong, nhìn về phía người đàn ông đang ngồi trong đám dân làng, hạ giọng nói: 

"Tớ cũng thấy khó chịu, nhưng tớ không dám nói, không thì bố tớ lại đánh tớ."

 

Tôn Chiêu Đệ lúc này cũng không nhịn được: 

 

"Sao cậu có thể ngây thơ đến mức này? Mười bốn tuổi rồi, ngay cả chuyện này cũng không hiểu sao? Mẹ cậu không dạy cậu, không được để bất kỳ người đàn ông nào chạm vào cơ thể cậu ư?"

 

Tiểu Hoa ngơ ngác lắc đầu: "Lúc bố tớ giúp tớ chữa bệnh, mẹ tớ ở ngay bên cạnh mà."

 

"..." 

Đùa gì vậy? Thế giới này đi/ên rồi sao?

 

editor: bemeobosua

 

Phong Đình đi tới, cúi đầu hỏi: "Bắt đầu từ khi nào?"

Tiểu Hoa suy nghĩ một lát, nói: "Chắc là năm kia ạ?"

 

Dư Tô ngẩng đầu, nhìn người đàn ông đang ngồi trong đám đông không xa, quay sang nói với Bạch Thiên: 

"Anh Bạch, hay là chúng ta đi gi/ết hắn ta trước đi?"

 

Bạch Thiên đứng dậy, không nhanh không chậm phủi bụi trên người, rút d/ao phay ra rồi bước đi, chỉ để lại hai chữ:

 "Đợi đấy."

 

Đám dân làng đã sợ mất mật vốn đang căng thẳng chờ Vương Thiết Trụ bị trói đến, đột nhiên thấy Bạch Thiên cầm da/o đi tới, lập tức sợ hãi tán loạn chạy trốn. Bố của Tiểu Hoa, kẻ cầ/m th/ú đó, sức khỏe không tốt, trông ốm yếu, nhưng tốc độ bỏ chạy lại cực kỳ nhanh.

 

Nhìn Bạch Thiên cầm da/o đuổi theo bố mình, Tiểu Hoa vẫn chưa hiểu nguyên do, cuống quýt nắm c.h.ặ.t t.a.y Dư Tô: 

 

"Tiểu Thúy, sao cậu lại để anh ấy đi gi/ết bố tớ chứ! Cậu mau bảo anh ấy dừng lại đi! Dù bố tớ có đá/nh tớ thế nào, ông ấy cũng là bố đẻ của tớ mà!"

 

Thấy Dư Tô không động đậy, cô bé buông tay ra rồi đuổi theo, còn muốn bảo vệ bố mình. Dư Tô cảm thấy mình sắp tức đến hộc m/áu, cô chỉ có thể bất lực nói với Phong Đình: 

 

"Sao lại có chuyện như thế này, Tiểu Hoa từ nhỏ không được giáo dục thì thôi đi, sao ngay cả mẹ con bé cũng..."

 

Phong Đình nhìn cô với ánh mắt của người từng trải, từ từ nói: 

 

"Loại án này, tôi từng gặp không ít, trong đó phần lớn đều được che chở bởi người nhà mà sống yên ổn nhiều năm. Những người nhà đó chỉ khuyên nạn nhân nhẫn nhịn, bỏ qua, còn cảm thấy nói ra thì mất mặt. Nghiêm trọng nhất thì, giống như thế này, sau khi sự việc xảy ra, người nhà dù biết rõ kẻ đó vẫn tiếp tục tái phạm, nhưng lại giả vờ như không biết gì."

 

Khi họ nói chuyện, Bạch Thiên cuối cùng cũng tóm được người đàn ông đó, túm cổ áo hắn ta kéo đến trước mặt, mỉm cười nhẹ với hắn, rồi vung d/ao c.h.é.m xuống.

 

Tiểu Hoa không kịp đuổi theo, phát ra một tiếng hét lớn, trơ mắt nhìn bố mình bị Bạch Thiên một d/ao ch/ém vào đầu.

Cô bé trợn mắt lên, ngất lịm.

Loading...