Trò Chơi Tử Thần [Vô hạn] - Chương 29 (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-22 15:17:23
Lượt xem: 3
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôn Chiêu Đệ thở dài thườn thượt, quay người lau đi một giọt nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy xuống, rồi nói với Dư Tô:
"Tôi đi lấy ít nước, lau mình cho cô ấy một chút."
Cô bước ra khỏi cửa, ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng không một gợn mây, hít sâu hai hơi mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Dư Tô ở lại trong phòng, dùng một chùm chìa khóa tìm được từ người Vương Thiết Trụ lần lượt thử từng cái một.
Cuối cùng, một chiếc chìa khóa cắm vào ổ, "cạch" một tiếng nhẹ nhàng, chiếc khóa trên cổ cô gái đã mở ra. Dư Tô nhẹ nhàng nâng đầu cô gái lên, gỡ sợi xích khỏi cổ cô, khẽ nói:
"Chúng tôi đến muộn rồi, chúng tôi sẽ sớm đưa cô về nhà."
Có lẽ từ "về nhà" đã chạm đến cô gái, đôi mắt vô hồn của cô chuyển động, nhìn về phía Dư Tô. Ánh mắt đó, Dư Tô sẽ không bao giờ quên. Nhưng cô không thể làm gì khác, chỉ có thể vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên má đối phương, khe khẽ nói:
"Cô cứ khóc đi, khóc thật to vào."
Đôi mắt trống rỗng của cô gái trẻ chớp chớp, hai hàng nước mắt chảy dài xuống khóe mắt, hòa vào mái tóc rối bù.
Dư Tô cảm thấy mũi hơi cay, cô không dám nghĩ nếu bản thân rơi vào tình cảnh này thì sẽ thế nào. Cô thậm chí không thể nói ra một câu động viên như "hãy mạnh mẽ lên, không có gì to tát đâu", bởi vì nếu là cô, cô cũng không thể mạnh mẽ được.
Đừng nói đây là năm 1999, ngay cả là năm 2018, những người phụ nữ bị ô nhục cũng vẫn phải chịu sự dòm ngó, chỉ trỏ của những người xung quanh, trở thành đề tài buôn chuyện của một số người.
Tôn Chiêu Đệ mang nước vào, nói: "Đây là nước nóng trong bình thủy, tôi lấy hai cái khăn tay đến."
Dư Tô cúi người ôm lấy cô gái một lát, rồi mới quay người đón lấy.
Hai người cẩn thận giúp cô gái lau rửa, tránh tất cả các v/ết thư/ơng, mất khoảng năm sáu phút để làm sạch cho cô, rồi mặc bộ quần áo không vừa cho cô. Có lẽ là nhờ sự chăm sóc tỉ mỉ của hai người, cô gái dần dần hồi phục một chút, chủ động mở lời bằng giọng khàn khàn:
"Xin... xin hãy thả tôi đi."
Dư Tô giúp cô gái cài chiếc cúc cuối cùng, nghiêm túc gật đầu:
"Chúng tôi nhất định sẽ đưa cô đi."
"Cảm ơn, cảm ơn các cô..."
Nước mắt của cô gái từ khi bắt đầu chảy xuống đã không ngừng lại, liên tục rơi xuống theo mỗi lần cô chớp mắt.
editor: bemeobosua
Thấy cô gái cuối cùng cũng dần hồi phục, Dư Tô liền nhân cơ hội trò chuyện với cô, hỏi cô liệu việc thi vào đại học có khó không, nếu bỏ học thì có còn cơ hội quay lại trường không, cố gắng chuyển hướng sự chú ý của cô.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-29-2.html.]
Cô gái cũng rất hợp tác, nói tên mình là Từ Đình, nghỉ học ra ngoài chơi cùng bạn thân, trên chuyến xe đường dài đã gặp một người dì rất hiền lành.
Người dì đó nghe nói họ ra ngoài chơi liền nhiệt tình nói có thể dẫn họ về quê trải nghiệm cuộc sống, ăn ở tại nhà dì, không thu tiền, muốn chơi bao lâu tùy thích.
Người đó còn nói, nhà dì cũng có một cô con gái mới bảy tuổi, luôn đòi học chữ, nhưng vì nhà nghèo không lo nổi, hy vọng hai người có lòng tốt đến dạy con bé vài chữ, để con bé vui. Hai nữ sinh viên đại học non nớt, vậy mà lại tin lời như vậy.
Từ Đình kể, sau khi đến nơi, cô và bạn vừa vào nhà đã bị một nhóm đàn ông bắt giữ, cả hai bị đánh một trận tơi tả, đánh đến khi hoàn toàn mất đi sức phản kháng, rồi mới bị bán đến những nơi khác nhau. Bạn cô bị đưa đi trước, không biết bị bán đến đâu.
Mặc dù vẫn còn run rẩy nhẹ khắp người, nhưng lời nói của cô gái dần nhiều hơn, Dư Tô cũng yên tâm hơn một chút.
Họ không chậm trễ nữa, đỡ Từ Đình xuống giường và đi ra ngoài. Khi ra đến cửa, Tôn Chiêu Đệ nói:
"Vương Thiết Trụ ở ngay phòng bên cạnh, nếu cô muốn làm gì, chúng tôi sẽ không ngăn cản."
Từ Đình ngẩn người một lát, cụp mắt suy nghĩ, rồi lắc đầu: "Thôi, đợi rời khỏi đây rồi sẽ báo cảnh sát."
Tôn Chiêu Đệ có chút không đồng tình: "Cô không muốn tự tay gi/ết hắn sao?"
Từ Đình chua chát nói: "Muốn chứ, tôi hận không thể rút gân lột xương hắn ta và những người trong làng. Nhưng... giữ chúng lại, cảnh sát mới có thể tra ra tung tích của bọn buôn người, bắt gọn chúng! Có lẽ, bây giờ tha cho hắn, có thể cứu được rất nhiều người như tôi."
Tôn Chiêu Đệ nhếch mép, gật đầu nói: "Cô nghĩ thật chu đáo, nếu là tôi thì chắc chắn không làm được."
Sinh viên đại học thời này, tư tưởng và nhận thức quả thật khác biệt.
Rời khỏi nhà Vương Thiết Trụ, họ đi thẳng ra khỏi làng. May mắn thay, các ngôi nhà ở đây thưa thớt, rải rác, và những người còn ở lại vì sợ hãi không dám ra ngoài, nên tạm thời không ai phát hiện ra việc họ đã đưa Từ Đình đi.
Sau khi lên núi theo con đường nhỏ, họ đi về phía khu rừng không xa, dừng lại ở đó chờ đợi nhóm người kia đến. Nhóm của Lý Vượng Đức và Bạch Thiên khó khăn hơn, không biết còn cần bao lâu nữa.
Khó khăn chính không phải ở gia đình họ Bạch, mà ở cậu bé đó. Mặc dù Bạch Thiên và Lý Vượng Đức đi cứu người, nhưng cậu bé đó có lẽ không hiểu được, e rằng sẽ coi họ là một nhóm người xấu khác đến cư/ớp người.
Bốn người tìm đá trong rừng ngồi xuống. Từ Đình vẫn đang khóc, mặc dù vẻ mặt cô đã bình tĩnh hơn rất nhiều. Tôn Chiêu Đệ đi đến ngồi bên cạnh cô, suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Cô về nhà đừng nói với ai, họ sẽ không biết đâu. Quan trọng nhất là cô phải sống thật tốt, sống thật lâu thật lâu."
Từ Đình dùng tay lau nước mắt trên má, cố gắng nặn ra một nụ cười:
"Cảm ơn cô đã an ủi tôi, cô yên tâm, tôi sẽ không nghĩ quẩn đâu. Dù là vì bố mẹ tôi, tôi cũng sẽ sống."
Dư Tô đang nói chuyện nhỏ với Phong Đình, nhưng thấy sau khi Từ Đình nói câu đó, trên mặt Phong Đình xuất hiện một thoáng thất thần.