Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trò Chơi Tử Thần [Vô hạn] - Chương 25 (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-22 12:36:32
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

25. Con đường rời làng

 

Thôn trưởng đã cho người đi gọi tất cả những người khác trong làng tập hợp lại, cả làng hầu như đều đã tập trung đông đủ.

Nhưng đã hỏi rất lâu, vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào về hu/ng th/ủ.

 

Chỉ những người chơi mới hiểu rằng, kẻ gi/ết người đêm qua có lẽ hoàn toàn không phải con người.

 

Đ/ập n/át bét đầu hai ông bà già, động tĩnh tuyệt đối không nhỏ. Nhưng ngay cả Vương Thiết Trụ, người sống cùng một mái nhà, cũng không hề hay biết, vậy thì ngoài việc do m/a qu/ỷ gây ra, Dư Tô thực sự không thể nghĩ ra điều gì khác.

 

Họ đã phơi mình dưới nắng hơn một giờ, nghe thôn trưởng dài dòng nói rất nhiều lời lẽ sáo rỗng, cuối cùng mới được giải tán.

 

Phong Đình và Dư Tô chậm rãi đi về, đợi những người xung quanh đi xa rồi mới bắt đầu bàn luận về chuyện hôm nay.

"Đây chỉ là khởi đầu," Phong Đình nói khẽ: "Tối nay nhất định lại sẽ có người ch/ết."

 

Dư Tô gật đầu, nói: "Tôi nghi ngờ cô sinh viên đại học bị nhốt kia rất có thể chính là người chúng ta cần tìm, hôm nay chúng ta hỏi thăm thêm xem nhà người khác có ai gần đây bị mua về không, nếu không có, thì có lẽ là cô ấy?"

 

Cô vừa nói xong thì nghe thấy tiếng bước chân gấp gáp từ phía sau, quay đầu nhìn lại, liền thấy Tôn Chiêu Đệ mặc bộ quần áo hoa mẫu đơn, nhanh chóng chạy tới.

 

Không đợi hai người mở lời, cô ấy đã nói trước: "Chúng ta bàn bạc một chút, chia sẻ thông tin, như vậy cũng sớm hoàn thành nhiệm vụ, cái nơi r/ách n/át này, tôi không muốn ở thêm một ngày nào nữa."

 

"Đương nhiên có thể." Phong Đình đồng ý ngay, nhìn Dư Tô nói: "Hai cô cùng hành động đi."

 

Dư Tô hơi suy nghĩ một chút, đáp một tiếng được, không hỏi anh ta muốn làm gì. Nhưng cô cũng đại khái đoán được, anh ta hẳn là muốn đi tìm những người chơi khác.

 

Phong Đình là người cùng cô lập đội tiến vào, nếu không tính anh ta, nhiệm vụ lần này chỉ có hai người, dù thêm anh ta cũng chỉ có ba. Nhưng một nhiệm vụ đơn giản chỉ có hai ba người chơi thì cực kỳ hiếm thấy.

 

Thay vì tin rằng nhiệm vụ lần này đơn giản đến mức chỉ cần hai ba người, chi bằng tin rằng những người chơi khác tạm thời chưa lộ diện.

Nhà họ Vương nằm ở giữa làng, Dư Tô và Tôn Chiêu Đệ liền quay người đi về phía cuối làng, Phong Đình một mình đi về phía đầu làng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-25-1.html.]

 

Khi đi ngang qua một căn nhà tranh vách đất trông có vẻ lung lay sắp đổ, Dư Tô nghe thấy một giọng nói hơi quen thuộc đang rên rỉ cầu xin tha thứ trong đ/au đớ/n.

 

Cô hơi nghĩ một chút liền nhớ ra, giọng nói này chính là của cô bé Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa nói nhiều, lại đơn thuần, tìm cô ấy để hỏi thăm tình hình trong làng thì không gì tốt hơn.

 

editor: bemeobosua

 

Dư Tô nghĩ đến đây, lập tức đi đến cánh cửa phòng đang đóng chặt, giơ tay gõ mạnh mấy cái.

 

Động tĩnh trong phòng đột nhiên nhỏ lại, một giọng đàn ông trung niên truyền ra qua cánh cửa: "Ai đấy?"

Dư Tô đáp: "Chú Lý, cháu là Tiểu Thúy, cháu đến tìm Tiểu Hoa, cậu ấy có nhà không ạ?"

 

Người đàn ông im lặng một lát, sau đó cánh cửa phòng được kéo ra từ bên trong, Dư Tô nhìn thấy người đàn ông phía sau cánh cửa thì suýt nữa giật mình.

 

Người này trông như mắc bệnh nặng vậy, gầy gò và khô héo. Đôi mắt trũng sâu, xương gò má nhô cao, má hóp sâu, cộng thêm ánh mắt u ám và quầng thâm mắt đậm, thoạt nhìn thực sự giống như gặp q/uỷ giữa ban ngày.

 

Phía sau người đàn ông, Tiểu Hoa thút thít chậm rãi bước ra.

Dư Tô liếc nhìn cô bé, ánh mắt dừng lại trên người người đàn ông, cười một tiếng, nói: 

 

"Chú ơi, cháu có thể rủ Tiểu Hoa đi chơi một lát không ạ, khoảng nửa tiếng thôi."

Người đàn ông vô cảm gật đầu, nghiêng người nhường cửa.

 

Tiểu Hoa vừa bước ra khỏi cửa, hai mắt vẫn chăm chú nhìn bố mình, cho đến khi bước hẳn ra ngoài mới thở phào nhẹ nhõm.

Dư Tô nắm lấy tay cô bé, dẫn cô bé nhanh chóng đi xa, đi mãi cho đến gần khu vực phía sau núi mới dừng lại, mở miệng hỏi: 

 

"Chuyện gì vậy, sao bố cậu lại đánh cậu nữa?"

 

Tiểu Hoa lắc đầu, tay trái đặt lên cánh tay phải, dường như chỗ đó bị đ/ánh rất đau.

Loading...