Nghe đến đây, Dư Tô giật mình đến mức muốn rút điện thoại ra báo cảnh sát ngay lập tức. Ban đầu, cô nghĩ rằng nhiệm vụ lần này có lẽ liên quan đến những chuyện như buôn bán trẻ em, nhưng sau đó, cô lại nghe được từ Tiểu Hoa những chuyện còn sốc hơn nữa.
editor: bemeobosua
Ban đầu, cuộc trò chuyện xoay quanh người phụ nữ vừa giặt quần áo ở đây. Khi nói về cô ấy, Tiểu Hoa thở dài đầy cảm thán:
"Năm ngoái khi cô ấy mới được mua về, ngày nào cũng đòi ch/ết, tớ còn lo cô ấy có ngày thật sự ch/ết mất.
Mẹ tớ nói với tớ rằng, đợi cô ấy có con thì sẽ ổn thôi, không ngờ đúng là vậy thật, sau khi sinh đứa con đầu lòng, cô ấy không những không đòi ch/ết nữa mà còn chịu khó giúp làm việc nữa chứ!"
Dư Tô nghẹn lời, im lặng một lúc lâu mới hỏi: "Cậu không thấy việc mua bán người là sai sao?"
Tiểu Hoa nghiêng đầu, vẻ mặt đầy hoài nghi do sự thiếu hiểu biết: "Sai à? Nhưng mọi người đều làm thế mà. Tiểu Thúy, cậu nói gì linh tinh vậy? Mẹ cậu không phải cũng bị mua về sao?"
"..."
Dư Tô không biết nói gì, cô tùy tiện vẩy quần áo trong nước vài cái, vắt khô rồi nhét vào chậu, sau đó đứng dậy nói: "Giặt xong rồi, cảm ơn cậu đã giúp tớ nhé, mau về nhà đi."
Tiểu Hoa nhìn đống quần áo rõ ràng chưa được giặt của cô, muốn nói lại thôi, cuối cùng gật đầu: "Được, không còn sớm nữa, tớ không về là bố tớ lại đánh cho."
Sau khi tạm biệt, Dư Tô với tâm trạng phức tạp theo lối cũ trở về "nhà". Những ngôi nhà ở đây đều là nhà đất cũ kỹ, nhưng diện tích lại khá lớn, còn xây cả sân nhỏ.
Dư Tô bưng một chậu quần áo vào nhà, liền thấy Phong Đình đang gác chân lên ghế ngồi trong sân, vừa gặm táo vừa phơi nắng. "Mẹ hờ" của họ vừa thấy cô về đã la lên:
"Đồ con gái phá gia chi tử, giặt quần áo cũng lâu đến thế, nếu không phải anh mày ngăn lại, tao đã đ/ánh ch/ết mày rồi!"
Mẹ ruột còn chưa từng mắng cô như vậy! Dư Tô cảm thấy vô cùng ấm ức, nhưng lại không dám hành động bốc đồng với NPC trong nhiệm vụ, chỉ có thể trừng mắt nhìn Phong Đình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-23-2.html.]
Phong Đình cắn một miếng táo, như thể lương tâm thức tỉnh mà nói giúp cô một câu:
"Em gái vốn dĩ đã ngốc rồi, mẹ đừng mắng nữa, cẩn thận mắng nhiều lại càng ngốc hơn."
"..."
Tôi thật sự cảm ơn anh đấy.
Dù sao đi nữa, người phụ nữ trung niên cuối cùng cũng chịu im lặng, thậm chí còn đến giúp Dư Tô phơi quần áo.
May mắn là quần áo ở đây đều là đồ cũ màu tối, có bẩn hay không cũng không nhìn ra được, đối phương hoàn toàn không phát hiện quần áo chưa giặt.
Phơi quần áo xong, Dư Tô lại bị sai đi nấu cơm, bị cái bếp củi làm cay mắt đến chảy nước mắt, cuối cùng mãi mới xào được một đĩa rau cải trắng, nhưng lại không được ngồi vào bàn ăn cơm.
Người cha "hờ" làm việc ngoài đồng về, cười tủm tỉm gọi Phong Đình, đứa con trai của mình, vào ăn cơm. Dư Tô và người phụ nữ trung niên chỉ có thể chờ đợi, đợi đàn ông ăn xong rồi mới được ăn phần còn lại.
Nếu thang điểm tức giận là mười cấp, thì Dư Tô bây giờ đã tích tụ đầy đủ chín cấp.
Mãi đến tối, cô cuối cùng cũng rảnh rỗi, kéo Phong Đình đi ra ngoài. Người phụ nữ trung niên phía sau lớn tiếng hỏi cô muốn dẫn anh trai đi đâu, cô tức đến mức không thèm để ý.
Kéo Phong Đình đi một đoạn, Dư Tô mới dừng lại, kìm nén cơn giận hỏi:
"Nhiệm vụ lần này anh tìm được manh mối gì chưa?"
Cô quá uất ức rồi, bây giờ không muốn bán manh, không muốn nói chuyện, thậm chí không muốn ôm đùi nữa.
Phong Đình lúc này cười lên một cách thiếu tinh tế: "Đừng vội, đi thôi, chúng ta đi tìm những người chơi khác trước."
Ngôi làng này không lớn, nhưng những ngôi nhà trong làng được xây dựng rất tùy tiện, muốn xây ở đâu thì xây ở đó, khiến cho dù là một ngôi làng ít dân cư, nhưng lại chiếm một diện tích khá rộng.
Bầu trời buổi tối rất đẹp, mặt trời lặn nhuộm đỏ những đám mây lớn, ngẩng đầu nhìn lên, mặt trời đỏ như treo trên đỉnh núi xa xa. Hai bên đều là núi cao, khi bầu trời dần tối đi, những ngọn núi cao lớn tạo thành một bóng đen khổng lồ trải dài, trông có vẻ hơi u ám.