23. Bí mật ngôi làng trên núi
Người phụ nữ trung niên lườm Dư Tô một cái, nói với giọng gay gắt:
"Quá đáng à? Đợi khi cây gậy của mẹ đánh vào m.ô.n.g mày thì không quá đáng nữa đâu! Mau đi giặt quần áo đi!"
Chuyện này là sao đây? Dư Tô cúi đầu nhìn cái chậu bị nhét vào tay mình, nhất thời ngây người.
Cô quay sang nhìn Phong Đình, đưa cái chậu qua. Phong Đình còn chưa chắc đã đưa tay ra nhận thì người phụ nữ trung niên đã tát một cái:
"Đồ lười biếng, còn dám để anh mày giúp à? Để tao xem có đ/ánh ch/ết mày không!"
Nói xong liền quay sang Phong Đình cười: "Con trai à, đói chưa, con lên giường nằm nghỉ một lát đi, mẹ đi nấu cơm cho con ăn nhé."
Dư Tô: "..."
Trọng nam khinh nữ đến mức này, quá đáng quá rồi! Bà thím ơi, bà cũng là phụ nữ mà, bà tỉnh táo lại đi!
Phong Đình liếc cô một cái, nói nhỏ:
"Em gái à, em tự đi giặt quần áo đi. Anh trai rất đồng cảm, nhưng bất lực."
Hừ.
editor: bemeobosua
Dư Tô bưng quần áo, hỏi người mẹ "hờ" chỗ giặt quần áo ở đâu, kết quả lại bị mắng té tát một trận.
Cô cam chịu bưng chậu đi đến bờ sông nhỏ, từ xa đã thấy hai người đang ngồi xổm trên đá miệt mài giặt quần áo.
Một người trông chừng khoảng mười ba mười bốn tuổi, người kia thì khoảng hai mươi mấy tuổi.
Đợi Dư Tô đến gần, cô gái trẻ giơ cánh tay mảnh mai vẫy cô, cười gọi:
"Tiểu Thúy, cậu đến rồi à, mau lại đây chúng mình cùng giặt!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-23-1.html.]
Tiểu Thúy gì chứ? Khóe miệng Dư Tô giật giật, bưng chậu đi tới, ngồi xổm xuống tấm đá cạnh cô gái.
Những tấm đá ở đây đều rất nhẵn, nửa phía trước chìm trong nước, phía trên rất sạch, có thể dùng trực tiếp làm bàn giặt.
Chậu của cô gái toàn là quần áo đã giặt sạch, chỉ còn lại chiếc cuối cùng đang vò.
Cô gái quay người lấy một chút xà phòng từ túi xà phòng bên cạnh rắc lên quần áo, vừa nhanh nhẹn vò, vừa hỏi Dư Tô:
"Hôm nay sao cậu đến muộn vậy, tớ sắp giặt xong rồi."
Dư Tô cũng không biết nói gì cho phải, ánh mắt hơi cúi xuống, nhìn thấy vết bầm trên cổ tay đối phương, liền hỏi: "Sao tay cậu lại bị thương vậy?"
Cô gái cúi đầu nhìn thoáng qua, hơi ngượng ngùng kéo ống tay áo xuống, im lặng một lát rồi nở một nụ cười khổ:
"Đâu phải cậu không biết, bố tớ ngày nào cũng đ/ánh tớ mà. Cậu vẫn tốt hơn, mẹ cậu tuy hung dữ một chút, nhưng bà ấy không đá/nh cậu."
Trong lúc cô gái nói chuyện, người phụ nữ khác bên cạnh bưng quần áo đã giặt xong đứng dậy, mặt không biểu cảm bước đi. Ánh mắt Dư Tô dõi theo bóng lưng người phụ nữ một lúc, rồi nghe thấy cô gái nói nhỏ:
"Vợ nhà họ Trương năm nay ngoan ngoãn hơn năm ngoái nhiều rồi, phải không?"
"Năm ngoái cô ấy không ngoan sao?" Dư Tô thuận theo lời cô gái hỏi.
Cô gái cười một tiếng, đưa ngón tay ướt sũng vạch một đường trên má Dư Tô:
"Cậu đang giả vờ ngốc đó à? Năm ngoái cô ấy náo loạn ghê lắm, cậu cũng biết mà. Mau, đừng ngây người ra nữa, nhanh lấy quần áo ra đi, tớ giúp cậu giặt một tay."
Nghe có người chủ động giúp mình giặt quần áo, Dư Tô đương nhiên cầu còn không được, vội vàng lấy bàn chải, xà phòng và quần áo trong chậu ra hết.
Cô gái nói khá nhiều, qua trò chuyện, Dư Tô nhanh chóng hỏi ra tên cô ấy là Lý Tiểu Hoa, được biết cô ấy và Tiểu Thúy (vai Dư Tô đang đóng) có mối quan hệ rất tốt. Một người tên Thúy, một người tên Hoa, sao mà không tốt được chứ?
Dư Tô đã khai thác được một số thông tin, biết rằng bây giờ đã là năm 1999, nhưng ngôi làng này nằm sâu trong núi, rất lạc hậu, tình trạng trọng nam khinh nữ vô cùng nghiêm trọng.
Nhà của Dư Tô vẫn còn coi là khá tốt rồi, những gia đình khác đối với con gái đều là đ/ánh đập chửi bới, thậm chí còn có cả trường hợp sinh con gái ra là vứt bỏ luôn.
Cuối làng có một gia đình, sinh liền ba cô con gái, đều đem cho người khác hết. Cuối cùng không còn cách nào, họ phải chạy vạy khắp nơi vay tiền, mua một đứa bé trai về.