Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trò Chơi Tử Thần [Vô hạn] - Chương 22 (7)

Cập nhật lúc: 2025-06-21 13:32:48
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh ấy nói: "Chúng tôi nhận thấy rất nhiều người đã tạo hoặc gia nhập các tổ chức, và càng gặp nhiều người chơi trong đội, nguy hiểm đối với người chơi đơn càng lớn. Tìm kiếm những người chơi có đủ điều kiện để bồi dưỡng sẽ có lợi cho tất cả chúng ta."

 

Dư Tô nhìn chằm chằm vào câu nói này hai lần, đột nhiên cảm thấy gia nhập tổ chức này cũng không có gì là không tốt. Tình huống mà đồng đội như Tần Niên và Doanh Khiết phải sống ch/ết đối đầu với nhau thực sự hiếm thấy, vì vậy có người trong đội vẫn tốt hơn nhiều so với hành động một mình.

 

Phong Đình lại gửi thêm một tin nhắn: "Tôi chỉ dẫn cô năm nhiệm vụ đầu tiên, nếu cô có thể sống sót đến lúc đó. Ngoài ra, tôi đã dẫn một lần rồi, còn lại bốn lần nữa."

 

Dư Tô rất hiểu điều này, bởi vì dẫn nhiệm vụ và cùng làm nhiệm vụ là khác nhau. Nhiệm vụ của cô có thể mời người khác lập đội cùng vào, nhưng việc hoàn thành nhiệm vụ chỉ tính cho riêng cô, không tính vào nhiệm vụ của đối phương.

 

Ví dụ, hôm nay cô bắt đầu nhiệm vụ, nhiệm vụ của đối phương là ba ngày sau. Vậy dù lần này hai người cùng vào nhiệm vụ của cô, ba ngày sau đối phương vẫn phải vào nhiệm vụ của mình.

 

Nói cách khác, lẽ ra người ta chỉ cần mạo hiểm một lần, nhưng lại phải thành hai lần. Phong Đình dẫn cô thêm bốn lần nữa, thì sẽ phải mạo hiểm thêm bốn lần.

 

Nhiệm vụ tiếp theo của Dư Tô còn 19 ngày nữa. Trong thời gian này, cô chơi rất thoải mái, chỉ có điều cô bạn thân đáng thương phải đi làm, cô chỉ có thể ở một mình, thỉnh thoảng khoác lác vài câu với Vương Đại Long.

 

Cô đã hỏi Phong Đình và Vương Đại Long về con d/ao găm mà cô có được, Phong Đình nói sẽ giúp điều tra, nhưng tạm thời chưa có tin tức.

 

editor: bemeobosua

 

Thời gian trôi qua, cuối cùng cũng đến nhiệm vụ tiếp theo. Dư Tô gọi điện cho Phong Đình nhắc nhở anh ấy khi còn khoảng mười mấy phút đếm ngược.

 

Khi thời gian đếm ngược kết thúc, màn hình điện thoại lập tức hiện ra nhiệm vụ mới. Nhiệm vụ là [Chạy đi], bên dưới là mục mời. Dư Tô nhập ID đã ghi lại vào và nhấp xác nhận, lập tức nhận được thông báo "Người chơi Phong Đình đã sẵn sàng".

 

Trong khoảng thời gian còn lại, Dư Tô nhìn chằm chằm vào hai chữ "Chạy đi" phía trên, cảm thấy trong lòng có chút lo lắng. Đây sẽ là một nhiệm vụ đòi hỏi thể lực sao? Cô là người có thành tích thể thao đứng bét lớp mà...

 

Thời gian đếm ngược cuối cùng kết thúc, mắt Dư Tô hoa lên, cảnh tượng trước mặt lập tức chuyển thành một khu rừng xanh mướt. Cô nhìn xung quanh, chỉ thấy mình đang đứng trên một con đường mòn uốn lượn, hai bên là các loại cây cối, và xung quanh ngoài cô ra không có một ai.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-22-7.html.]

Không khí rất trong lành, môi trường cũng rất tốt, tốt đến mức Dư Tô có ảo giác rằng mình đang đi du lịch. Tiếng chim hót líu lo như những bản nhạc vang lên khắp nơi, lá cây xào xạc theo gió, ánh nắng cũng vừa phải, không lạnh không nóng.

 

Dư Tô lại không có tâm trạng tận hưởng, cô nhìn về hai phía của con đường mòn. Phía sau là con đường lên núi, không biết dẫn đến đâu, phía trước là dốc xuống, nhìn thoáng qua có thể thấy lờ mờ vài mái nhà ngói.

 

Chắc là phải đi xuống đúng không? Cô nghĩ vậy, rồi đi xuống. Con đường mòn dưới chân là loại đường do người đi lại mà thành, không bằng phẳng, phía trước thậm chí có một đoạn tạo thành bậc thang cao nửa mét so với phía dưới, cô suýt chút nữa không đứng vững mà ngã xuống.

 

Không biết Phong Đình ở đâu, những người chơi khác ở đâu? Cô vừa đi vừa nhìn xung quanh, men theo con đường duy nhất này, cuối cùng cũng đi đến một chỗ bằng phẳng. Phía trước có một tấm bia đá nhỏ, trên đó khắc ba chữ "Làng Hướng Dương", có vẻ như đi tiếp sẽ vào làng.

 

Lúc này, một bóng người cao ráo từ căn nhà ngói gần nhất bước ra. Dư Tô nhìn một cái liền nhận ra anh ta, tăng tốc chạy vài bước về phía đó, mở miệng gọi: "Vương Tam!"

 

Lời cô vừa dứt, một tiếng thông báo từ điện thoại vang lên. Đồng thời, Phong Đình cũng lấy điện thoại ra.

 

Dư Tô cúi đầu nhìn, rồi bật cười – [Hai bạn là một cặp anh em ruột thịt, bạn 14 tuổi, đã bỏ học từ cấp hai về nhà].

Cô ngẩng đầu gọi: "Đại ca."

 

Phong Đình cất điện thoại, nhấc cằm về phía căn nhà ngói bên cạnh. Dư Tô bước tới, hỏi nhỏ: "Tình hình thế nào?"

Phong Đình cúi đầu xuống, trầm giọng nói: "Mẹ của cô đang ở trong đó."

 

"..." 

Chuyện này có quá đáng không?

 

Cánh cửa phòng "kẽo kẹt" mở ra, một người phụ nữ trung niên mập lùn bưng một chậu quần áo bẩn bước ra, vừa nhìn thấy Dư Tô đã mắng té tát: 

 

"Con lười này, lại c/hết ở xó nào rồi? Bảo mày giặt quần áo mà chạy mất hút cả ngày! Mau đi giặt quần áo đi, không giặt xong hôm nay đừng hòng ăn cơm!"

 

Dư Tô không nhịn được buột miệng chửi thề: "Vãi chưởng, thật sự quá đáng rồi!"

Loading...