Dư Tô ngồi trên giường một lúc, rồi mò lấy điện thoại bên gối để xem giờ. Vừa bật sáng màn hình, mắt cô còn chưa kịp nhìn rõ mấy giờ thì đã bị dòng tin tức đẩy lên trên màn hình thu hút ngay lập tức…
Tin nóng! Cảnh sát thành phố H phá vỡ một vụ án x/âm h/ại trẻ em, bắt giữ 3 nghi phạm tại chỗ...
Dư Tô gần như ngay lập tức bấm vào dòng tin đó. Nội dung chi tiết của bản tin này là: trên một trang web khi/êu d/âm được đặt máy chủ ở nước ngoài, một người dùng đăng ký trong nước đã đăng tải vài video tự quay cảnh qu/an h/ệ với trẻ em vị thành niên.
Cảnh sát đã nhanh chóng hành động, chưa đầy 24 giờ đã tìm ra nơi ở của nghi phạm và bắt giữ họ tại chỗ. Bản tin nói ngắn gọn rằng tại hiện trường còn có năm bé trai từ 6-13 tuổi, có qu/an h/ệ họ hàng với ba nghi phạm.
Bên dưới có một đoạn video, ngoài phần che mờ ba nghi phạm bị bắt, còn có âm thanh của một số phụ huynh đang khóc lóc thảm thiết. Dư Tô lướt xuống phần bình luận, bình luận đầu tiên đập vào mắt là:
"Đây là chuyện xảy ra ở khu dân cư của chúng tôi, tầng năm tòa nhà số 3, khu dân cư XX. Lúc đó tôi đang đứng xem, nghe nói trong số đó có hai đứa trẻ là anh em ruột, tên khốn nạn đó là cậu ruột của chúng."
Thấy bình luận này, Dư Tô khẽ nhíu mày, bấm vào xem các bình luận trả lời, quả nhiên không ít người cho rằng chủ tài khoản này quá đáng. Tiết lộ chi tiết như vậy, chỉ cần là người ở gần đó, có lẽ đều có thể biết hai anh em này là ai. Rõ ràng kẻ đáng bị trừng phạt là tội phạm, nhưng nạn nhân lại phải chịu nhiều tổn thương và phân biệt đối xử nhất.
Ngày hôm sau, một tin tức khẩn cấp khác xuất hiện trên trang chủ – Con dâu của một tập đoàn tài chính lớn đột nhiên phát đi/ên, trong quá trình được đưa đến bệnh viện đã lợi dụng lúc sơ hở nhảy khỏi xe, những chiếc xe phía sau không kịp phanh, bánh xe trực tiếp cán qua đầu cô ta, khiến cô ta t/ử vo/ng tại chỗ.
Bản tin kèm theo một bức ảnh của người đã khuất lúc sinh thời. Dư Tô nhìn một cái liền nhận ra, đó chính là Doanh Khiết.
Sau khi suy nghĩ kỹ lưỡng, cô quyết định gọi điện cho Vương Đại Long.
Điện thoại được kết nối, đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc:
"Xin chào, Văn phòng Thịnh Thuần, quý khách muốn đặt dịch vụ ạ?"
Văn phòng này rốt cuộc là làm gì vậy?
Dư Tô khẽ ho một tiếng, nói: "Vương Đại Long, là tôi."
Không hiểu sao, cô cứ muốn gọi thẳng tên đầy đủ của anh ta.
Đầu dây bên kia im lặng một lát, rồi nói: "Xin lỗi, tôi không quen Vương Đại Long, tôi là Dịch Thư."
"Thật sao, tôi gọi nhầm rồi, vậy tôi cúp máy nhé?"
"Đừng đừng đừng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-22-5.html.]
Giọng đối diện tăng vài tông: "Nghĩ kỹ chưa, có muốn gặp mặt nói chuyện không?"
Hai người hẹn gặp nhau tại một trung tâm thương mại nổi tiếng nhất ở trung tâm thành phố. Nơi Dư Tô ở còn cách trung tâm thành phố một đoạn, tuy mất chút thời gian để đến đó, nhưng cũng an toàn hơn một chút, ít nhất sẽ không nhanh chóng lộ địa chỉ của mình.
Mười hai rưỡi trưa, Dư Tô gặp Vương Đại Long tại một quán ăn vặt cạnh quán cà phê đối diện trung tâm thương mại. Anh ta có mái tóc dài ngang vai buộc gọn ra sau gáy, mặc một bộ quần áo rộng rãi, chân đi dép lê, miệng nhét đầy đồ ăn vặt kiểu Oden. Nhìn qua, anh ta trông thật giống một nghệ sĩ luộm thuộm.
Anh ta ngồi tại chỗ vẫy tay gọi Dư Tô, đợi cô đến gần thì đẩy tới một ly trà sữa nóng:
"Uống trước đi, lát nữa Chủ tịch của chúng tôi cũng đến. Chủ tịch đích thân gặp mặt cô, cô phải thể hiện tốt đó nhé."
Dư Tô không nhịn được hỏi: "Bình thường anh đều như thế này sao, sao khác xa với lúc ở trong nhiệm vụ vậy?"
Anh ta đương nhiên đáp: "Trong nhiệm vụ không phải sợ ch/ết sao, không nghiêm túc thì m/ất m/ạng. Bây giờ nên thả lỏng rồi còn căng thẳng làm gì? Bình thường tôi lười cả dùng não nữa."
Quá nhiều điều để nói, Dư Tô nhất thời không biết nên than phiền gì, đành vùi đầu uống trà sữa.
Rồi cô nghe thấy Vương Đại Long lớn tiếng gọi về phía cửa: "Đại ca, chúng tôi ở đây!"
Dư Tô ngẩng đầu nhìn lên, ngụm trà sữa trong miệng chưa nuốt kịp suýt phun ra ngoài…
Người đàn ông cao lớn bước vào từ cửa nhìn về phía này, thấy Dư Tô thì hai mắt nheo lại đầy hứng thú, rồi bước tới, cười tủm tỉm chào:
"Ôi, hữu duyên thiên lý năng tương ngộ?"
Dư Tô dùng sức cắn ống hút, mặt không cảm xúc nói: "Oan gia ngõ hẹp."
Vương Đại Long ngớ người: "Sao hai người lại còn đối ám hiệu vậy? Chúng ta có phần này sao?"
Phong Đình kéo chiếc ghế bên cạnh ra ngồi xuống, chậm rãi hỏi: "Đây là người mới mà anh chiêu mộ sao?"
Vương Đại Long gật đầu mạnh: "Đúng vậy, anh đừng thấy cô ấy trông không mấy xinh xắn nổi bật, nhưng lại rất lợi hại, tôi suýt chút nữa bị cô ấy lừa."
"Anh đang khen tôi đó hả?" Dư Tô không thể cười nổi.
Phong Đình cười khẽ một tiếng, an ủi: "Không sao, đến nhan sắc Cổ Thiên Lạc* còn bình thường nữa là."
(* Cổ Thiên Lạc: nam diễn viên thủ vai Dương Quá (楊過) trong "Thần điêu hiệp lữ 1995" (神鵰俠侶) )