Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trò Chơi Tử Thần [Vô hạn] - Chương 22 (3)

Cập nhật lúc: 2025-06-21 13:26:03
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cậu học sinh cấp ba ngớ người một lát rồi ngượng nghịu gật đầu: 

 

"Xin lỗi nhé, tôi cũng chỉ muốn tìm thêm một người nữa để giảm bớt khả năng mình bị ch/ết thôi... Sớm biết cô sẽ cứu tôi, tôi có nói gì cũng không làm cái chuyện thất đức đó đâu."

 

Dịch Thư thở dài đầy bất lực: "Là Doanh Khiết nói cho cậu biết có người ở đó à? Thật muốn biết cô ta đã làm thế nào để thuyết phục được cậu, cái đầu của cậu đúng là..."

 

Cậu học sinh cấp ba lườm Doanh Khiết, nghiến răng nghiến lợi nói: 

 

"Lúc đó tôi đâu biết cô ta là hu/ng th/ủ, cô ta tìm thấy tôi xong thì nói trong cái tủ đó có người trốn, còn nói hai người các cô trước đó đã buông lời đe dọa hu/ng th/ủ, nên chỉ cần tìm thấy hai người thì ngày mai người ch/ết chắc chắn là một trong hai người, còn những người khác sẽ an toàn. Tôi nghĩ bụng đúng là như vậy, thế là..."

 

"Thế cái gì mà thế, cậu không nghĩ kỹ xem có gì đó sai sai à?" Tần Niên lườm nguýt.

Cậu học sinh cấp ba gật đầu: 

 

"Tôi có nghĩ chứ, tôi còn hỏi cô ta sao cô ta không tự đi. Cô ta nói cái hộp gỗ phía trên nặng quá, cô ta không thể di chuyển được. Cô ta còn rất tốt bụng nhắc tôi sau khi di chuyển hộp gỗ thì nhanh chóng ra ngoài, nếu không lỡ bị người khác nhìn thấy chắc chắn sẽ nghĩ tôi là hu/ng th/ủ. Cô ta nói cô ta sẽ đợi tôi bên ngoài, để người khác nghĩ cô ta và tôi luôn ở cùng nhau.

 

Tôi nghe cô ta còn khá lo lắng cho tôi, lại cảm thấy lời cô ta nói có lý, chỉ cần tìm thấy một trong hai người các cô, hu/ng th/ủ ngày mai chắc chắn sẽ gi/ết các cô, tôi vì mạng sống của mình nên mới nghe lời cô ta."

"..." 

 

Dư Tô: "Cậu đúng là một tiểu linh qu/ỷ."

Cậu học sinh cấp ba tỏ vẻ hổ thẹn: 

 

"Xin lỗi, tôi là người mới, thật sự hoàn toàn không có kinh nghiệm, thật sự không ngờ cô ta lại thâm hiểm đến vậy! Sau đó cô ta còn lén lút nói với tôi đừng nói chuyện này ra, để tránh bị tr/ả th/ù, nên tôi cũng không dám nhắc đến chuyện đó..."

 

Tiêu Hải lạnh lùng nói: "Không phải cô ta thâm hiểm, mà là anh ngu ngốc."

 

Doanh Khiết đã ngã bệt xuống đất, mặt xám như tro, đôi mắt cũng mất đi thần thái, hoàn toàn không còn vẻ tàn độc khi vung d/ao gi/ết người trước đó.

 

Dư Tô nhìn cô ta, trong lòng có chút xót xa. Bị phân vào nhiệm vụ khó khăn như vậy, nếu là cô, e rằng cũng sẽ nhanh chóng thất bại. Tuy nhiên, cô sẽ không mạo hiểm xúi giục người khác đi đ/ào x/ác, mà sẽ chọn đi theo con đường an toàn.

 

Thực ra, ngoài việc giấu những manh mối có lợi cho kẻ địch, hu/ng th/ủ có thể không làm gì cả, chỉ cần đóng vai một người chơi bình thường là được.

 

Doanh Khiết có chút xui xẻo, khi chọn phòng ngủ vào ngày hôm đó, có lẽ cô ta đã muốn chọn nơi này, nhưng đáng tiếc cậu học sinh cấp ba đã chọn trước. Nếu cô ta mở miệng nữa, sẽ có vẻ hơi kỳ lạ.

 

editor: bemeobosua

 

Vậy thì... Dư Tô hơi tò mò hỏi: "Hôm nay đáng lẽ cô có cơ hội lấy tấm ảnh, tại sao lại không lấy đi?"

Doanh Khiết ngẩng đầu, ánh mắt tuyệt vọng quét qua cô, rồi lướt qua mọi người, nhìn về phía Tiêu Hải đang đứng cuối cùng:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-22-3.html.]

"Tấm ảnh bị tôi ném mạnh vào, rơi vào góc sâu nhất bên trong, di chuyển tủ quần áo rất khó, động tĩnh cũng lớn. Tôi chỉ có thể tìm công cụ, vừa tìm được một cái gậy định thò vào thì cậu ta xuất hiện, sau đó lại cứ đi theo tôi."

 

Luôn đi theo, không cho cô ta bất kỳ cơ hội nào để hành động riêng lẻ. Cô ta gần như nghĩ rằng Tiêu Hải đã biết thân phận của mình, nhưng cậu bé lại không hề đề cập một lời nào. Ban đầu cô ta còn định, sau khi bỏ phiếu sáng mai thì sẽ giải quyết cậu ta trước...

 

Nghe Doanh Khiết nói vậy, ánh mắt của những người khác đều đổ dồn vào Tiêu Hải. Nhìn vóc dáng nhỏ bé của cậu ta, Dư Tô không khỏi thầm than, quả nhiên người tài không lộ diện.

 

Tiêu Hải dưới ánh mắt của mọi người ngáp một cái, nói: "Vẫn có thể ngủ thêm một lát." 

Rồi cậu ta quay người bỏ đi thẳng.

 

Dịch Thư và Tần Niên dùng cuộn dây thừng đó trói Doanh Khiết lại, còn Dư Tô thì chịu trách nhiệm băng bó cho cậu học sinh cấp ba. Cô từng đọc trên diễn đàn rằng, trừ khi bị thương quá nặng trong nhiệm vụ, nếu không khi trở về thế giới thực sẽ không có bất kỳ khó chịu nào.

 

Bầu trời bên ngoài dần dần xuất hiện ánh sáng, trời sắp sáng rồi.

 

Dịch Thư gọi Dư Tô vào căn phòng bên phải, hỏi cô: "Cô thật sự là nhiệm vụ thứ hai sao? Có tham gia tổ chức nào không?"

Dư Tô không trả lời mà hỏi ngược lại: "Có chuyện gì không? Nói thẳng đi."

 

Dịch Thư khẽ ho một tiếng, nói: "Tổ chức của chúng tôi đãi ngộ rất tốt, nhân tài đông đảo, tiền đồ rộng mở, còn cung cấp chỗ ăn ở và năm loại bảo hiểm, một quỹ phòng hộ. Cô có cân nhắc không?"

"..." 

 

Cái quái gì mà năm loại bảo hiểm, một quỹ phòng hộ?

Dịch Thư thấy cô không nói gì, vội vàng bổ sung: 

 

"Quan trọng nhất là, trong tổ chức còn có những người chơi đã hoàn thành hơn mười nhiệm vụ chịu trách nhiệm dẫn dắt người mới. Ngoài ra chúng tôi còn có hệ thống tình báo chuyên dụng, có thể tìm thấy thông tin chính xác nhất ngay lập tức."

 

Dư Tô hơi động lòng, bắt đầu cân nhắc.

Dịch Thư tưởng mình chưa thuyết phục được cô, suy nghĩ một lát rồi tiếp tục nói: 

 

"Hơn nữa... trong tổ chức của chúng tôi có rất nhiều mỹ nam độc thân! Nếu cô đến thì cô sẽ là cô gái đầu tiên của tổ chức chúng tôi, chơi game, đi mua sắm gì đó, muốn ai đi cùng thì người đó đi cùng, hưởng thụ đãi ngộ công chúa độc nhất vô nhị!"

Dư Tô: "..."

 

Ai mà thèm chứ.

"Còn nữa, cô để tôi nghĩ thêm... nghĩ thêm đã." 

 

Dịch Thư quay mặt đi, vẻ mặt như thể "cô chắc chắn không nghe thấy tôi lỡ lời".

Một lát sau, anh ta vỗ tay, nói: "Đúng rồi, tất cả mỹ nam trong tổ chức của chúng tôi đều độc thân!"

 

"..." 

Dư Tô cuối cùng cũng lên tiếng: "Tên tổ chức của các anh có phải là Văn phòng môi giới hôn nhân không?"

Loading...