Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trò Chơi Tử Thần [Vô hạn] - Chương 22 (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-21 13:22:01
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

22. Dụ Kẻ Sát Nhân Lộ Diện

 

"Này, giúp một tay đi." Dư Tô quay sang nhìn Cậu học sinh cấp ba.

 

Cậu học sinh cấp ba ngớ người: "Giúp gì cơ?"

Dư Tô nhìn ra cửa: "Cậu ra cửa hét lớn một tiếng."

 

"Hả?"

Dư Tô bất lực, nhét tấm ảnh vào tay cậu ta: "Hả gì mà hả, đi mau, còn muốn tìm ra hu/ng th/ủ không?"

 

Cậu học sinh cấp ba nghe vậy, ngơ ngác đi nhanh ra cửa, hắng giọng rồi hét lớn một tiếng "Aaaaa!". Cậu ta hét xong quay đầu hỏi Dư Tô: 

"Được chưa?" 

 

Nhưng vừa quay đầu, cậu ta mới phát hiện Dư Tô vừa đứng đó đã biến mất. Lối ra chỉ có cánh cửa phòng cậu ta, nhưng người không đi ra từ đây, làm sao cô ta có thể biến mất một cách kỳ lạ như vậy?

 

Cậu học sinh cấp ba hơi căng thẳng, đang do dự có nên vào nhà xem tình hình không thì một tiếng bước chân nhẹ nhàng từ bên ngoài truyền đến, ngày càng gần.

 

Chắc là tiếng hét lớn vừa rồi đã khiến những người chơi bên trên đi xuống. Cậu học sinh cấp ba hơi yên tâm một chút, thò đầu ra cửa nhìn.

 

Chỉ thấy một bóng người nhanh chóng chạy đến từ trong bóng tối, dần dần lộ rõ mặt dưới ánh sáng chiếu ra từ căn phòng. Đó là Doanh Khiết. Cậu học sinh cấp ba thở phào, tiến lên hai bước: 

 

"Sao chỉ có mình cô xuống đây?"

 

Doanh Khiết không trả lời câu hỏi của anh ta, mà hỏi ngược lại: 

"Vừa nãy đột nhiên cậu hét gì vậy? Có phải đã tìm thấy manh mối gì rồi không?"

 

Cậu học sinh cấp ba định trả lời câu hỏi trước đó, nhưng nghe thấy cô ta vội vàng truy vấn, nhớ ra chuyện chính, vội vàng gật đầu: 

"Đúng vậy, chúng tôi đã tìm thấy manh mối rất quan trọng! Là một tấm ảnh, trên đó..."

 

editor: bemeobosua

 

"Thật sao? Ảnh đâu, cho tôi xem." Lời cậu học sinh cấp ba còn chưa dứt, Doanh Khiết đã ngắt lời.

 

Cậu học sinh cấp ba gật đầu, không nhận ra điều gì bất thường, liền đưa tấm ảnh đang cầm trong tay ra, miệng nói: 

"Cô nhìn người đàn ông trên đó kìa, trên vai có một vết bớt, hẳn là điểm mấu chốt đó."

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-22-1.html.]

Ánh mắt Doanh Khiết rơi trên tấm ảnh, gật đầu, hỏi: 

 

"Tìm thấy ở đâu vậy, trước đây sao chúng tôi không tìm ra?" 

Cậu học sinh cấp ba liền quay người nhìn về phía tủ quần áo, giơ tay chỉ: 

 

"Ngay trong khe hở phía sau tủ quần áo, ai mà nghĩ đến tìm chỗ đó chứ?"

 

Lúc này, anh ta quay lưng về phía Doanh Khiết, hoàn toàn không nhìn thấy người phụ nữ phía sau đã nhét tấm ảnh vào túi áo, và lấy ra một con da/o ph/ay từ dưới áo sau lưng. Sắc mặt cô ta vô cùng độc ác, không chút do dự vung d/ao ch/ém xuống gáy cậu học sinh cấp ba!

 

Đúng lúc đó, một đôi tay từ bên cạnh Doanh Khiết mạnh mẽ đẩy cô ta, khiến cô ta ngã về phía bên trái. Con d/ao phay "loảng xoảng" một tiếng rơi xuống đất.

 

Cậu học sinh cấp ba lúc này mới quay đầu lại, kinh hoàng nhìn cảnh tượng trước mắt. Dư Tô đã nhanh chóng tiến lên nhặt con d/ao phay lên.

 

Lúc nãy cô chỉ đơn thuần trốn sau cánh cửa. Khi cánh cửa này mở hoàn toàn, nó tạo thành một góc tam giác với bức tường, đủ để giấu một người, nhưng không giấu được đôi chân bên dưới.

 

Nếu không phải Doanh Khiết quá vội vàng và căng thẳng, thì cô ta đã không thể không phát hiện ra Dư Tô. Tuy nhiên, ai trong tình huống như vậy còn có thể bình tĩnh mà xem xét trong phòng có ai đang trốn không chứ?

 

Sắc mặt Doanh Khiết vô cùng khó coi, còn khó coi hơn cả nuốt phải vạn con ruồi. Cô ta giận dữ nhìn chằm chằm Dư Tô, nhanh chóng đứng dậy từ dưới đất, xé bỏ mọi sự ngụy trang, lạnh lùng nói: 

 

"Thì ra có hai người." 

 

Thực ra trong lời nói của cậu học sinh cấp ba vừa rồi đã có từ "chúng tôi", nhưng tâm trí cô ta rõ ràng không đặt vào đó, mà chỉ tập trung vào việc làm sao để giải quyết tình thế khó khăn trước mắt.

 

Dư Tô dưới ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của cô ta, không hề nao núng đối mắt lại, khóe miệng còn nở một nụ cười, chậm rãi nói: 

"Ban đầu tôi vẫn chưa chắc là cô, không ngờ cô tự mình nhảy ra. Xem ra trò chơi này, sắp kết thúc rồi."

 

Trong mắt Doanh Khiết lóe lên một tia lạnh lẽo, cô ta liếc nhìn cậu học sinh cấp ba cách đó không xa, nói: "Có lẽ vẫn chưa kết thúc đâu nhỉ?" 

Cô ta nhanh chóng lao về phía cậu học sinh cấp ba, trong tay không biết từ lúc nào lại có thêm một con d/ao nhỏ.

 

Cậu học sinh cấp ba không nhìn rõ cô ta còn cầm vũ khí trong tay, nghĩ rằng sức lực của mình dù sao cũng lớn hơn một người phụ nữ. Thấy Doanh Khiết lao tới, cậu ta trực tiếp đưa tay định đẩy cô ta ra, nhưng không ngờ lại bị con d/ao nhỏ trong tay cô ta đ/âm xuyên lòng bàn tay!

 

Cơn đau thấu xương ập đến, cậu ta đa/u đến mức rít lên. Nhưng chưa hết, Doanh Khiết lại mạnh mẽ rút d/ao ra, trực tiếp đ/âm về phía cổ cậu ta. Cậu học sinh cấp ba vì đ/au đớn ở lòng bàn tay mà mất cả sức lực lẫn lý trí, khi cậu ta kịp phản ứng lại, con d/ao đã kề vào cổ cậu ta rồi.

 

Sở dĩ nó chưa đ/âm vào là vì lúc này, Dư Tô đang cầm con d/ao phay kề vào lưng Doanh Khiết.

 

Đúng lúc này, từ phía cầu thang bên ngoài truyền đến những tiếng "rầm rầm" lớn liên tiếp, dường như có ai đó đang đập cửa. Không cần nói cũng biết, chắc chắn là Doanh Khiết đã khóa cửa cầu thang khi cô ta đi xuống.

Loading...