Dư Tô hơi chần chừ một chút, rồi bước tới. Vu Dương nheo mắt cười, ngón tay nhỏ bé giơ thẳng hơn nữa.
Chiếc tủ quần áo này chính là nơi Dư Tô lần đầu tiên ẩn nấp. Cô từ từ đến gần, mới nhìn rõ nơi Vu Dương chỉ không phải bên trong tủ, mà là khe hở giữa tủ và bức tường phía sau. Chỗ này... đúng là không ai kiểm tra.
Phía sau tủ quần áo là một khoảng tối đen, khe hở nhỏ chỉ rộng bằng hai ngón tay. Dư Tô nhìn vào một lúc, không thấy gì cả. Cô muốn dịch chiếc tủ ra, nhưng lại không thể di chuyển được.
Cô quay đầu nhìn thấy cậu học sinh cấp ba đang thò đầu rón rén ở cửa, liền nói với cậu ta:
"Mau qua giúp tôi, phía sau này chắc có gì đó."
Ánh mắt cậu học sinh cấp ba sợ hãi nhìn con qu/ỷ nhỏ ngoan ngoãn bên cạnh, nuốt nước bọt, cẩn thận bước tới.
Hai mắt cậu ta luôn dán chặt vào Vu Dương, sẵn sàng quay đầu bỏ chạy nếu đối phương có động tĩnh.
May mắn là Vu Dương không động đậy. Dư Tô bất lực bảo cậu học sinh cấp ba sang phía bên kia, hai người cùng dùng sức, đẩy chiếc tủ quần áo về phía trước một đoạn.
Ánh sáng cuối cùng cũng chiếu rọi được góc khuất, Dư Tô và cậu học sinh cấp ba đồng thời nhìn thấy một vật. Đó là... một cuộn dây thừng.
Dư Tô sững người một lát, quay đầu nhìn Vu Dương. Cậu bé đưa tay kéo cổ áo mình ra, để lộ một vết hằn sâu trên cổ.
Vậy ra, cuộn dây thừng này chính là hu/ng k/hí mà kẻ s/át nh/ân dùng để s/iết c/ổ cậu bé?
Cậu bé không nói được, có phải vì cổ họng đã bị tổn thương trước khi ch/ết không? Dư Tô cảm thấy sống mũi cay cay, đứa trẻ này thật sự quá đáng thương.
Khi cô đang nhìn Vu Dương, cậu học sinh cấp ba đã đưa tay nhặt cuộn dây thừng lên, rồi sửng sốt:
"Này, bên dưới còn có một tấm ảnh nữa?"
Tấm ảnh bị cuộn dây thừng che khuất, vừa nãy cả hai đều không nhìn thấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-21-3.html.]
Cậu học sinh cấp ba nhặt tấm ảnh lên, cau mày:
"Trên này là hai người đàn ông cởi trần, cô xem đi."
Dư Tô cầm lấy, chỉ thấy trên tấm ảnh đen trắng đó, hai người đàn ông cởi trần với vẻ ngoài khá giống nhau đang cười rất vui vẻ.
Tấm ảnh này không được chụp ở tiệm ảnh, mà là bên một con sông nhỏ, bên cạnh có giỏ cá và ghế đẩu nhỏ, hai cần câu đặt bên bờ sông, một trong hai người đàn ông đang cầm một con cá béo ú.
editor: bemeobosua
Tấm ảnh không được ép plastic, đã bị mờ. Hai người đàn ông trên ảnh trông chỉ khoảng hai mươi tuổi, rõ ràng là một tấm ảnh cũ. Cậu học sinh cấp ba chỉ vào một trong hai người đàn ông, nói:
"Cô nhìn vai anh ta kìa, có một vết bớt."
Dư Tô cũng nhìn thấy vết bớt đó, hình dáng như một đám mây, diện tích nhỏ hơn một quả trứng.
"Cái này có phải là manh mối không?" Cậu học sinh cấp ba hỏi.
Dư Tô suy nghĩ một lát, gật đầu: "Rất có thể."
Nhiệm vụ sẽ không hoàn toàn không cho người chơi manh mối. Vết bớt này rất có thể nằm trên người một người chơi nào đó, đóng vai trò là manh mối quan trọng cho những người chơi khác.
Và kẻ kh/ốn n/ạn đã g/iết h/ại Vu Dương, việc giấu sợi dây thừng, hung khí, thì có lý, nhưng giấu tấm ảnh thì không hợp logic.
Hơn nữa, hung khí chỉ là một sợi dây thừng mà thôi, nếu ngay cả x/ác ch/ết cũng không tìm thấy thì sợi dây thừng này lúc đầu cũng không cần phải giấu.
Vì vậy, hai vật này có lẽ đã được kẻ s/át nh/ân (do người chơi đóng vai) giấu ở đây. Dư Tô nhìn chằm chằm vào tủ quần áo, trầm ngâm một lát, trong đầu đột nhiên lóe lên những hình ảnh vụn vặt.
Chẳng lẽ là...