Với ý nghĩ đó, cậu học sinh cấp ba theo Tần Niên đến nhà kho lấy cuốc và bắt đầu đào cỏ. Vườn rau bên cạnh xơ xác, trong khi bãi cỏ chỉ cách một hàng rào lại xanh tốt bất ngờ.
Dư Tô bước ra ngoài, mượn ánh sáng từ căn nhà, nhìn hai bóng người liên tục vung cuốc. Nếu kẻ s/át nh/ân là đàn ông, vậy là ai trong số họ?
Cậu học sinh cấp ba giả ngốc hay ngu thật? Tần Niên hành xử bình thường có thể là cố tình che giấu thân phận không? Còn Dịch Thư, liệu anh ta có thực sự giấu mình sâu đến vậy không?
Doanh Khiết và Tần Niên không phải là đồng đội thật sự, mà là những người đã lập đội từ bên ngoài.
Vậy còn cặp Dịch Thư và cậu học sinh cấp ba, họ là thật hay giả? Theo những gì mọi người thể hiện, có lẽ là thật…
"Được rồi đó, tìm ít rễ non non, ăn tạm là được rồi."
Tiếng cậu học sinh cấp ba vọng lại từ sân.
Tần Niên đáp lời, cuốc thêm một nhát cuối cùng, kéo lên một mảng đất ẩm. Họ vứt cuốc sang một bên, ngồi xổm xuống bắt đầu thu thập rễ cỏ. Dư Tô thấy vậy cũng đi đến giúp.
Nhưng cô còn chưa đến nơi thì nghe thấy cậu học sinh cấp ba "à" một tiếng. Sau đó, cậu ta dùng hai tay đào bới trong đất vài cái, động tác đột nhiên dừng lại, thốt lên một tiếng "Ối trời!" rất lớn.
Tần Niên, đang ngồi xổm đối diện, rõ ràng cũng sững sờ một lúc, rồi kinh ngạc trợn tròn mắt.
Cậu học sinh cấp ba ngã bịch xuống đất, rồi xoay người bò nhanh trở về, miệng la lớn:
"Mau, mau đến đây, chúng tôi phát hiện ra thứ gì đó rồi!"
editor: bemeobosua
Dư Tô ở gần nhất, chạy mấy bước đến nơi, trong ánh sáng lờ mờ, cô loáng thoáng nhìn thấy một chiếc sọ trắng hếu.
Chiếc sọ chưa được đào hoàn toàn lên, chỉ để lộ những lỗ hổng của ngũ quan, nhưng mơ hồ có thể thấy, chiếc sọ này không lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-20-2.html.]
Cô nhanh chóng hiểu ra, đây không phải là "thứ gì đó", mà là xác ch/ết của đứa em trai Vu Dương.
Đứa trẻ mà cả làng tìm kiếm khắp nơi không thấy, người em trai mà chị gái luôn mong mỏi tìm được, hóa ra lại được chôn ngay cạnh vườn rau của chính gia đình mình.
Cô nhìn chằm chằm vào chiếc đầu nhỏ bé, thì thầm:
"Thảo nào đám cỏ này mọc tốt như vậy."
Nói xong, cô nghe thấy Tần Niên nôn khan vài tiếng. Ồ, anh ta đã ăn rễ cỏ ở đây.
Những người khác từ khắp nơi ở tầng một nhanh chóng chạy đến, và rất nhanh chóng lại tụ tập đầy đủ.
Đúng lúc Doanh Khiết là người cuối cùng đến nơi, một tiếng nhạc chói tai đột nhiên vang lên.
Kèm theo đó, là một thông báo vui vẻ:
"Chúc mừng hu/ng th/ủ đã hoàn thành nhiệm vụ phụ, thành công mở khóa quyền gi/ết người vào ban đêm! Các người chơi khác xin lưu ý, kể từ bây giờ, mỗi đêm hu/ng th/ủ sẽ nhận được một suất gi/ết người, xin quý vị hãy cẩn thận!"
Sau khi tiếng nói biến mất, mọi người vẫn đồng loạt sững sờ một lúc.
"Đùa... đùa cái gì vậy? H/ung th/ủ còn có nhiệm vụ phụ như vậy để làm ư?"
Doanh Khiết mặt không còn chút m/áu, nói năng run rẩy cả môi:
"Vậy có phải nói, mỗi ngày sẽ có hai người ch/ết không?"
Tần Niên mặt lạnh như tiền, khó khăn nói:
"Điểm quan trọng nhất là, suất gi/ết người lần này không giới hạn đối tượng phải là người chơi thất bại trong trò chơi."
Dư Tô quay đầu nhìn Dịch Thư ở bên phải, thấy sắc mặt anh ta cũng rất khó coi.