Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trò Chơi Tử Thần [Vô hạn] - Chương 16 (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-21 07:15:53
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dư Tô loanh quanh trong gian thờ chính, đi ra ngoài thì thấy cậu học sinh cấp ba đang mở then cửa lớn. Đúng như dự đoán, cánh cửa hoàn toàn không mở được.

 

Tần Niên từ nhà bếp trong sân bước ra, đi thẳng đến vườn rau bên cạnh. Vườn rau nhỏ đáng lẽ phải trồng một số loại rau theo mùa, nhưng bây giờ chỉ còn lại một mảng lá khô đen vàng, hầu như không nhìn ra được đó là loại rau gì, ngược lại cỏ dại lại mọc rất tốt.

 

Tần Niên cầm một khúc gỗ nhỏ, ngồi xổm bên bờ cỏ đào vài cái, đào ra một đoạn thân rễ thực vật, quay đầu thấy Dư Tô đang đứng đó, liền hỏi: "Ăn cỏ chưa?"

 

Dư Tô: "... Chưa."

Tần Niên rất nghiêm túc nói: "Có thể thử đấy, ngày xưa đói kém nhiều người ăn cái này lắm."

 

Anh ta dùng vạt áo lau sạch một đoạn rễ cỏ màu trắng, rồi nhét vào miệng. Dư Tô rõ ràng thấy anh ta nhăn mặt, nhưng lại nghe anh ta nói: 

"Vị cũng không tệ, làm một khúc không?"

 

"..." 

 

Dư Tô đi về phía cầu thang: "Tạm thời không đi."

 

Mặc dù ăn cỏ cũng là một cách, nhưng bây giờ không phải vẫn có thể nhịn được sao? Đến khi nào đói không chịu nổi nữa thì hẵng nói.

 

Tần Niên cũng không thực sự ăn lúc này, chỉ nếm một đoạn nhỏ, đợi Dư Tô đi rồi mới nghiêng đầu nhổ ra, thì thầm: 

"Vừa đắng vừa chát, cái quái gì vậy trời!"

 

Dư Tô lên tầng hai, muốn xem nốt hai căn phòng còn lại mà trước đó chưa kịp xem.

 

Căn phòng bên cạnh chắc là phòng của em trai Vu Dương, bên trong chất một số đồ linh tinh, tuy cũng có giường, nhưng các vật dụng sinh hoạt khác đều biến mất, chỉ còn chiếc máy xúc và xe lửa đồ chơi ở góc tường, khiến Dư Tô nghĩ đây là phòng ngủ của cậu bé.

 

Và trong căn phòng cuối cùng bên cạnh, Dư Tô gặp Dịch Thư.

 

Khi cô bước vào, anh ta đang từ trong đi ra, hai người gặp nhau ở cửa, Dịch Thư cười nói trước: 

 

"Ôi, lần đầu tiên gặp riêng cô nha."

Dư Tô cười: "Vâng."

 

"Cô ít nói quá, có phải đang âm thầm quan sát không?" 

Khi đôi mắt sáng rực của Dịch Thư nhìn chằm chằm người khác, có cảm giác như có thể nhìn thấu tâm can.

 

Vẻ mặt Dư Tô hơi hoảng loạn, vội vàng cúi đầu tránh ánh mắt anh ta, căng thẳng nói: 

 

"Thật ra... tuy tôi không còn là người mới nữa, nhưng đây mới là nhiệm vụ thứ hai, lần trước là nhờ gặp được đại thần tốt bụng dẫn dắt. Nên, nên bây giờ hơi không biết phải làm sao. Các anh đều rất giỏi, còn tôi thì không có manh mối gì cả, cũng không biết nên nói gì."

 

"Vậy sao?" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-16-2.html.]

Dịch Thư vẫn nhìn cô: "Vậy cô có thể cho tôi biết tên cô không?"

 

Dư Tô cười ngượng nghịu: "Đại thần ở ván trước đã dặn tôi không được tiết lộ tên của mình, nếu anh muốn gọi tôi thì cứ gọi là Tôn Lý đi."

Dịch Thư cười, gật đầu: "Được thôi, vậy, tôi có thể hỏi cô, bây giờ cô nghi ngờ ai nhất không?"

 

Vẻ mặt Dư Tô càng thêm căng thẳng: "Tôi ư? Tôi thấy ai cũng không giống, lại ai cũng hơi giống..."

Cô thầm nghĩ, người này hỏi thẳng thừng như vậy có ổn không?

 

"Cô không có một đối tượng nghi ngờ cụ thể nào sao?" 

Dịch Thư nhướng mày, không có ý định buông tha Dư Tô.

 

Dư Tô giả vờ suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu: 

"Cũng có một người, tôi thấy quý bà kia khá đáng ngờ."

 

"Cô nói Doanh Khiết?"

Cái tên này quả thực rất phù hợp, Dư Tô nghiêm túc gật đầu: 

 

"Đúng vậy, bà ấy không phải người mới sao, hơn nữa trông có vẻ gia cảnh rất tốt, bình thường chắc được nuông chiều lắm, tại sao lại có thể thể hiện tốt như vậy? Nhiệm vụ lần trước tôi suýt nữa thì sợ phát đi/ên rồi!"

 

Dịch Thư cười: "Cậu học sinh cấp ba cũng là người mới, sao cô không nghi ngờ cậu ta?"

Ha, chỉ hỏi cô câu hỏi, mà ngay cả một ý nghĩ của bản thân cũng không tiết lộ, đúng là cáo già.

 

editor: bemeobosua

 

Dư Tô cười khẩy: "Cậu ta ngu ngốc như vậy, nếu cậu ta là kẻ s/át nh/ân, đã sớm bị các đại thần như anh lôi ra rồi!"

Chẳng phải là giả ngu sao, cô thành thạo lắm.

 

Ánh mắt Dịch Thư dừng lại trên mặt cô một lát, cười hỏi: 

"Không tệ, cô khá thông minh đấy, còn đứa bé kia thì sao?"

 

Thông minh cái q/uỷ gì chứ, nói dối mà lương tâm không cắn rứt sao?

Khoan đã... cô hình như cũng đang nói dối?

 

Dư Tô ngơ ngác chớp mắt, nói: 

 

"Một đứa trẻ trông rất thông minh, nhưng dù có thông minh đến mấy cũng chỉ là trẻ con, nếu nó là kẻ s/át nh/ân chắc không thể giấu được đâu nhỉ?"

 

"Vậy bây giờ cô nghi ngờ quý bà Doanh Khiết nhất?" Dịch Thư hỏi.

 

Dư Tô cẩn thận hỏi lại: "Tôi đoán vậy... Anh thấy tôi đoán có lý không?"

Loading...