Trò Chơi Tử Thần [Vô hạn] - Chương 16 (1)
Cập nhật lúc: 2025-06-21 07:12:57
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
16. Thử Thách
Quý bà thấy sắc mặt cả hai đều rất lạ, liền vội vàng đi đến hỏi:
"Chuyện gì vậy? Có tìm thấy manh mối nào không?"
Tần Niên không trả lời, chỉ nói với Dư Tô: "Đọc tiếp đi."
Với tâm trạng vừa cực kỳ tức giận, lại vừa bất lực, Dư Tô lật sang trang tiếp theo.
"Hôm qua con không cho em trai mượn tiền, nhưng em ấy vẫn muốn đi tìm chú hai dì hai. Cô giáo bảo Lôi Oa Tử đến nhắn là hôm nay em ấy không đi học, bố vội vàng ra ngoài tìm em trai rồi.
Trời tối bố mới đưa em ấy về, mặt em ấy sưng vù, bố nói em ấy không nghe lời nên mới bị đ/ánh, còn bảo con đừng học theo em ấy.
Bố chắc chắn đã đánh m.ô.n.g em trai nát hoa, vì con thấy quần lót của em trai thay ra có m/áu. Con nhất định phải làm một đứa trẻ ngoan ngoãn, không học theo đứa em hư hỏng."
Mặc dù không đọc được nội dung trước đó, nhưng sau khi đọc xong trang này, gần như có thể biết được tình hình là gì.
Quý bà kinh ngạc "á" một tiếng, đưa tay che miệng nói:
"Sao lại có chuyện như vậy chứ?! Đó vẫn còn là một đứa trẻ mà!"
Tần Niên lạnh lùng nói: "Không phải trẻ con thì e rằng hắn còn không thèm để mắt đến."
Dư Tô lại lật thêm vài trang, ngay cả phong cách vẽ của Vu Hân cũng thay đổi rõ rệt, tranh của cô bé không còn tô màu, các nhân vật trong tranh cũng không bao giờ xuất hiện nụ cười nữa, và điều cô bé phiền muộn lại là "Bố hình như thích em trai hơn, rõ ràng con mới là con gái của bố mà, có phải bố trọng nam khinh nữ không?"
Sau đó nữa, cô bé bắt đầu lo lắng cho em trai.
"Em trai không biết bị bệnh gì mà ngày càng gầy đi, bố cho em ấy nghỉ học rồi. Ông nội bảo bố đưa em ấy đi bệnh viện kiểm tra, nhưng em trai cứ nhất quyết không chịu đi. Bị kéo lên ô tô rồi, còn chạy xuống nữa.
Em ấy nghịch ngợm quá, con không thích em ấy nữa, nhưng con cũng không muốn em ấy ch/ết giống bà nội, như vậy con sẽ không bao giờ gặp được em ấy nữa."
"Haizzz... Hôm nay con học không tập trung, cô giáo mắng con rồi, tan học gọi con lên văn phòng hỏi con sao lại không chăm học, con liền kể cho cô chuyện của em trai, cô giáo nói ngày mai tan học sẽ về nhà với con để xem em trai thế nào.
Cô giáo là người có học thức, cô ấy nhất định có thể thuyết phục được em trai đi chữa bệnh, con vui vẻ cảm ơn cô."
"Cô giáo không đến, tối qua con nói với bố là cô giáo sẽ đến, hôm nay bố đã đến trường tìm cô giáo, về nhà nói với con là sau này không được làm phiền cô giáo nữa, các cô giáo đều rất bận và vất vả. Con biết mình sai rồi, con không nên làm phiền cô Lý."
"Hôm nay em trai bệnh không thể dậy được, bố bảo con đến trường tiếp tục xin nghỉ cho em ấy, con liền một mình đi đến trường. Không ngờ khi con về nhà, em trai đã biến mất rồi.
Bố nói em ấy tự chạy ra ngoài, không biết chạy đi đâu, cả làng đang giúp tìm, nhưng trời tối rồi, vẫn không tìm thấy em trai."
"Oa oa oa... Con không ghét em trai nữa rồi, mong em ấy mau về quá! Chỉ cần em ấy về, con sẽ đưa hết tiền tiết kiệm cho em ấy, đồ chơi cũng cho hết!
Nhưng người lớn trong làng đều về nhà rồi, chỉ có bố và ông nội vẫn đang tìm em ấy, con cũng đi tìm rồi, không tìm thấy. Em trai thân yêu của con, em ở đâu vậy?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-16-1.html.]
Đây là trang cuối cùng rồi, những trang sau hoàn toàn trống.
Nhìn những trang giấy trắng đó, căn phòng chợt im lặng.
Phía trước nhắc đến em trai bệnh nặng đến không dậy được, nhưng phía sau lại nói em ấy tự chạy ra ngoài biến mất. Dù cho em ấy thật sự tự chạy ra ngoài, nhưng một đứa trẻ lớp một bệnh nặng thì có thể chạy đi đâu được? Cả làng giúp tìm một ngày mà vẫn không tìm thấy, em ấy có khả năng đó sao?
Hơn nữa... Dư Tô và những người khác đều biết, đứa trẻ đó đã biến thành qu/ỷ.
Sau một lúc lâu, Tần Niên mới phá vỡ sự im lặng, lên tiếng:
"Kẻ s/át nh/ân này, chúng ta nhất định phải tìm ra."
Dư Tô suy nghĩ một chút, hỏi: "Kẻ s/át nh/ân là vai trò do người chơi đóng phải không? Vậy thì người chơi này có biết mình đang đóng một người như thế nào không?"
Tần Niên nhìn cô một lát, cười: "Chắc là không biết đâu nhỉ."
Manh mối này nhất định phải chia sẻ.
Họ cầm cuốn sổ tay, quay trở lại tầng một. Bốn người khác tuy tản ra khắp nơi, nhưng nơi này vốn dĩ không lớn, nên rất nhanh đã chú ý đến ba người họ. Mọi người lại quay về gian thờ chính, Tần Niên tóm tắt nội dung cuốn sổ tay một lần.
editor: bemeobosua
Trong lúc đó, Dư Tô luôn quan sát sắc mặt mọi người. Kinh ngạc, tức giận, xót xa, bất lực... những cảm xúc này đan xen, hiện rõ trên khuôn mặt mỗi người. Vẻ mặt quá phức tạp khiến Dư Tô thực sự không thể nhìn ra được rốt cuộc ai trong số họ có ý đồ xấu.
Đợi Tần Niên nói xong, cô gái tóc ngắn liền nói:
"Mặc dù đã tìm thấy nguyên nhân của trò chơi trốn tìm và câu chuyện về con qu/ỷ nhỏ, nhưng điều này dường như không giúp ích gì cho tình cảnh hiện tại của chúng ta."
Dịch Thư xoa cằm, chậm rãi nói: "Điều này chưa chắc đâu, để một người ở lại nghiên cứu kỹ nội dung trên này, những người khác tiếp tục đi tìm manh mối khác đi, ai sẽ xem cuốn sổ tay?"
Trong lòng Dư Tô hơi buồn cười, anh ta làm vậy là muốn kẻ s/át nh/ân tự mình lộ diện chăng? Một cuốn sổ dày như vậy, người chưa từng xem sẽ rất khó xác định bên trong có thực sự có manh mối chưa được phát hiện hay không.
Nếu kẻ s/át nh/ân lo lắng bị người khác tìm ra manh mối, sẽ tự nguyện nhận công việc nghiên cứu nội dung.
Nhưng sự im lặng của mọi người cho thấy kẻ s/át nh/ân không ngu ngốc đến vậy.
Một lát sau, cậu học sinh cấp ba nói: "Nếu không ai thì để tôi."
Cậu bé Tiêu Hải liếc nhìn cậu ta: "Anh tìm được manh mối sao? Anh không phải rất ngu sao?"
Cậu học sinh cấp ba trừng mắt với cậu bé: "Đồ nhóc con, mày muốn ăn đòn hả?"
Cô gái tóc ngắn day trán nói: "Hay để tôi đi?"
Tần Niên đưa cuốn sổ tay cho cô gái tóc ngắn, đứng dậy nói:
"Đi thôi, mọi người tiếp tục tìm manh mối đi, bây giờ còn sớm mà."
Thực ra đã không còn sớm nữa rồi, gần mười một giờ rồi, nhưng mọi người không tìm được thức ăn, thời gian ăn trưa cũng được bỏ qua.