Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trò Chơi Tử Thần [Vô hạn] - Chương 14 (2)

Cập nhật lúc: 2025-06-21 04:23:06
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Dù người khác thế nào, bây giờ điều cô phải làm là giảm thiểu sự hiện diện của mình, nói càng ít càng tốt, tốt nhất là khiến mọi người quên mất sự tồn tại của cô.

 

Chỉ cần kẻ s/át nh/ân cho rằng cô là một người vô dụng, dù cô có thất bại trong trò chơi, hắn cũng sẽ giữ cô lại thêm một thời gian.

Dư Tô bước vào căn phòng đầu tiên trên tầng hai, chỉ thấy trong phòng có một chiếc giường đôi cỡ lớn, bên trái là một chiếc tủ gỗ siêu lớn đặt một chiếc hộp gỗ nhỏ đã mở, bên trong đựng một ít quần áo.

 

Ngoài ra, trên chiếc tủ gỗ đối diện giường còn đặt một chiếc tivi đen trắng, không còn gì khác. Đứng ở cửa nhìn vào, ngoại trừ chiếc hộp không thể nhìn xuyên qua, toàn bộ căn phòng gần như trống trải.

Dư Tô cau mày, vừa nghĩ xem làm thế nào để ẩn nấp, vừa đi đến bên chiếc hộp gỗ nhỏ và bắt đầu lục lọi. Có lẽ có thể tìm thấy manh mối hữu ích?

Bên ngoài chiếc hộp gỗ nhỏ được sơn một lớp sơn đỏ, nhưng lớp sơn đã bong tróc nhiều, trông rất cũ kỹ. Quần áo bên trong toát lên một cảm giác cổ điển đậm nét, từ chất liệu đến kiểu dáng, tất cả đều là những thứ Dư Tô chỉ thấy trên tivi.

 

Quần áo có cả nam và nữ, rõ ràng là của một cặp vợ chồng.

Hôm qua, trong căn phòng trốn tìm, Dư Tô cũng thấy một số quần áo trong tủ, cũng có cả nam và nữ, và trông kiểu dáng tương tự như ở đây.

 

Như vậy, người sống ở đây chắc hẳn là hai cặp vợ chồng có tuổi tác tương đương, vậy thì, hẳn là hai anh em và vợ của họ rồi.

"Chị ơi, chị đang tìm gì vậy?"

Giọng cậu bé từ phía sau vọng đến, cắt ngang suy nghĩ của Dư Tô. Dư Tô đặt quần áo xuống, quay người nhìn cậu bé, cười: 

"Tìm chỗ có thể ẩn nấp." 

Dù đối phương còn nhỏ tuổi, nhưng Dư Tô thực sự không thể coi cậu bé là một đứa trẻ được.

Cậu bé nghiêng đầu, nói: "Hôm qua chị trốn ở đâu vậy, vì không bị tìm thấy, hôm nay cứ tiếp tục trốn ở chỗ đó là được mà."

Dư Tô khẽ cười, không nói thêm gì. Cô biết mình không thể lơ là cảnh giác với bất kỳ ai, đặc biệt là một người trông nhỏ tuổi nhưng lại biểu hiện rất nổi bật như vậy.

Cậu bé cũng cười, đôi mắt đen láy như hạt nho cong lên nói: 

"Em tên Tiêu Hải, chị tên gì ạ?"

Dư Tô nói: "Tôn Lý."

"Là Tôn Lý trong Triệu Tiền Tôn Lý hả?" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-14-2.html.]

Tiêu Hải nheo mắt cười: "Lần tới có phải sẽ dùng Chu Ngô không?"

"Để sống được đến lần tới rồi nói đi, tôi sống được đến nhiệm vụ thứ hai này là do may mắn thôi." 

Dư Tô lộ vẻ bất lực, đi về phía cửa, vừa nói vừa đi: 

"Tôi đã tìm xong bên này rồi, đi chỗ khác trước đây."

Tiêu Hải nghiêng người nhường đường, nói: 

"Nếu tìm được manh mối hữu ích, chị nhớ nói cho em biết đầu tiên nha."

Dư Tô "ừm" một tiếng, lướt qua cậu bé. Cô luôn cảm thấy, đứa trẻ trông chỉ mười một mười hai tuổi này không hề đơn giản. Nếu là đồng đội thì tốt, lỡ cậu bé là kẻ s/át nh/ân thì sao?

Căn phòng bên cạnh có nhiều đồ đạc hơn, có vài món đồ chơi trẻ em, giường cũng thấp hơn, trên bàn học nhỏ còn đặt vài cuốn sách giáo khoa và vở bài tập, rõ ràng là phòng của một đứa trẻ.

 

Dư Tô đi đến trước bàn học xem xét kỹ lưỡng, rồi chợt sững sờ, không phải một đứa trẻ, mà là hai đứa. Tên trên những cuốn vở bài tập lần lượt là "Vu Dương" và "Vu Hân", sách giáo khoa thì chia ra của lớp một và lớp hai. Nhìn nét chữ thì chữ của Vu Hân có vẻ gọn gàng hơn, chắc cô bé là chị gái học lớp hai, Vu Dương là em trai.

Dư Tô lập tức nhớ đến con qu/ỷ nhỏ, tuy đêm qua không nhìn rõ mặt mũi, nhưng cái dáng người nhỏ bé đó ước chừng cũng sáu bảy tuổi, vừa khớp với tuổi học lớp một.

 

Nhiệm vụ này sẽ không đặt vào một con qu/ỷ hoàn toàn không liên quan, nên con qu/ỷ nhỏ, cơ bản có thể xác định chính là Vu Dương. Còn về cô chị này, liệu có phải là nhân vật hữu ích hay không thì cần phải liên hệ thêm các manh mối khác.

Dư Tô ngẩng đầu, nhìn chiếc cặp sách màu hồng được treo trên tường bên cạnh bằng đinh. Cô lấy xuống mở ra xem, bên trong ngoài sách vở ra, còn có một thứ khác thu hút sự chú ý của Dư Tô, một cuốn sổ tay có khóa mật mã.

 

Đối với thứ này Dư Tô rất quen thuộc, cô và nhiều người cùng tuổi khi còn nhỏ đều có một cuốn sổ như vậy, đó là cuốn nhật ký dùng để viết bí mật.

Cô có linh cảm, nhất định có manh mối gì đó bên trong. Cô đưa tay vào cặp sách, lấy cuốn sổ tay ra.

"Tìm thấy gì rồi?"

Lúc này, giọng của Tần Niên đột nhiên từ bên ngoài phòng vọng vào. Tay Dư Tô đang chạm vào cuốn sổ tay liền buông lỏng, thuận thế lấy cuốn sách giáo khoa bên cạnh ra vẫy vẫy: 

"Không có gì, thấy bìa sách quen thuộc này hơi cảm khái thôi."

Tần Niên cười, bước vào từ ngoài cửa: "Đúng vậy, hôm qua tôi thấy mấy cuốn sách trên bàn, tự nhiên nhớ lại chuyện hồi nhỏ. Chỉ là hôm qua chưa kịp xem cặp sách, sao cô không đặt cặp sách xuống, bên trong có gì à?"

Loading...