Trò Chơi Tử Thần [Vô hạn] - Chương 12 (2)
Cập nhật lúc: 2025-06-20 17:25:53
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dư Tô nghe tiếng bước chân đi xa, trong lòng không khỏi thầm cầu nguyện, mong rằng hai mươi phút này sẽ trôi qua thật nhanh.
Càng mong thời gian trôi nhanh, lại càng thấy nó dài đằng đẵng. Cảm giác này giống như khi học một môn khó vậy, từng giây trôi qua như một năm.
Cuối cùng, một bản nhạc vui tươi gần như xuyên thấu màng nhĩ vang lên, đi kèm là tiếng đếm ngược kết thúc trò chơi. Từ mười về không, khi đếm ngược kết thúc, mọi thứ trở lại tĩnh lặng. Dư Tô nhất thời vẫn chưa dám động đậy, lo lắng đây là ảo giác do qu/ỷ tạo ra để bắt người.
editor: bemeobosua
Cô tiếp tục đợi một lát, cho đến khi nghe thấy tiếng cãi vã từ bên ngoài, cô mới vận động cơ thể đã cứng đờ, cẩn thận nhảy xuống khỏi tủ quần áo. Tiếng cãi vã bên ngoài ngày càng gay gắt, Dư Tô chưa bước ra khỏi phòng đã nghe thấy tiếng ai đó dường như muốn ra tay đánh nhau.
Khi cô bước ra xem, liền thấy người thanh niên đang vung nắm đ.ấ.m định đánh cậu học sinh cấp ba, còn quý bà thì đang chỉ thẳng mũi người đàn ông đeo kính mà mắng chửi xối xả. Cô gái tóc ngắn cũng đứng một bên với vẻ mặt tức giận, cậu bé thì ngồi xổm một bên xem kịch vui.
Thấy Dư Tô xuất hiện, cậu bé vẫy tay chào cô, ra hiệu cô cũng đến đó. Dư Tô vừa đi đến gần, vừa nghe tiếng mắng chửi của quý bà liền hiểu ra đại khái.
Thì ra vừa nãy cậu học sinh cấp ba và người đàn ông đeo kính đã đi khắp nơi tìm những người khác, cuối cùng tìm thấy quý bà và thanh niên trong một căn phòng ở tầng hai, rồi gọi con q/uỷ nhỏ đến, để nó dễ dàng bắt được hai người.
Quý bà và thanh niên sau khi bị tìm thấy, nhất thời không có chỗ nào khác để trốn, đành bị bắt tại trận.
Dư Tô thầm nghĩ, quả nhiên cô đoán không sai.
Theo luật chơi, sáng hôm sau những người chơi sẽ tiến hành một cuộc bỏ phiếu, chọn ra một người mà họ cho là kẻ s/át nh/ân. Nếu chọn đúng, nhiệm vụ này sẽ hoàn thành trực tiếp.
Nhưng bây giờ mới là trò chơi đầu tiên, việc chọn đúng người cực kỳ khó khăn. Và một khi chọn sai, người chơi đã tham gia trò trốn tìm đêm hôm trước và thất bại sẽ ch/ết.
Nếu chỉ có một người chơi thất bại, thì người đó có khả năng ch/ết rất cao sau khi bỏ phiếu vào ngày hôm sau. Nhưng luật chơi quy định rằng trong trường hợp có nhiều người chơi thất bại, một trong số đó sẽ ch/ết ngẫu nhiên.
Nếu người bị tìm thấy đầu tiên trước khi trò chơi kết thúc, lại giúp con qu/ỷ nhỏ tìm thấy những người chơi khác, thì số lượng người chơi thất bại sẽ tăng lên. Như vậy, khả năng ch/ết của người chơi bị tìm thấy đầu tiên sẽ giảm đi rất nhiều.
Rõ ràng, tình huống hiện tại là có người đã làm như vậy. Có thể lợi dụng luật chơi để giảm xác suất tử vong của mình, thiếu đạo đức một chút thì có sao chứ?
Lúc này, người đàn ông còn lại trông giống nghệ sĩ là Dịch Thư cũng chậm rãi bước ra từ cầu thang. Tám người lại tụ họp đầy đủ, nhưng không còn hòa bình như trước nữa.
Sau một hồi trút giận, quý bà và thanh niên cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút. Đến lúc này, cậu học sinh cấp ba với khuôn mặt bầm tím vì bị đánh mới bực bội nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-12-2.html.]
"Chúng tôi làm như vậy là để tự bảo vệ mình thôi! Nếu là các người, cũng sẽ làm như vậy thôi!"
Thanh niên gầm lên: "Bây giờ kẻ làm cái chuyện thiếu đạo đức này là các người, đừng có mà nói vòng vo!"
Nghiêm Tĩnh cười khẩy một tiếng, nói:
"Thì sao nào, chuyện đã thế rồi, các người cũng mắng cũng đánh rồi, đủ rồi chứ? Ngày mai người ch/ết cũng chưa chắc là các người."
Cậu học sinh cấp ba liếc nhìn Nghiêm Tĩnh, không nói gì nữa. Thực ra trong lòng cậu ta vẫn còn rất tức giận, chỉ muốn gi/ết ch/ết người đã đẩy cậu ta vào nguy hiểm này.
Nhưng như Nghiêm Tĩnh đã nói, chuyện đã thế rồi, cậu ta có tức giận đến mấy cũng vô ích. Bây giờ, chỉ có thể cầu nguyện rằng cậu ta không xui xẻo đến mức trở thành một trong bốn người đó.
Quý bà lúc này đã bình tĩnh hơn nhiều, hít một hơi thật sâu, bà nhìn mọi người một lượt, nói:
"Theo lời hai người họ nói, người bị tìm thấy đầu tiên là người đàn ông đeo kính này, nhưng chắc hẳn mọi người đều nghe thấy tiếng kêu thất thanh của cậu học sinh cấp ba, vậy mà trước cậu ta, người đàn ông đeo kính này lại không phát ra tiếng động nào?
Tôi bây giờ rất nghi ngờ, anh ta căn bản không phải người bị tìm thấy đầu tiên, mà là kẻ s/át nh/ân ẩn mình trong số chúng ta! Anh ta chẳng qua là với tư cách người chơi đi tìm cậu học sinh cấp ba, rồi lừa người ta cùng đi tìm thêm nhiều người khác thôi!"
Đây quả thật là một khả năng, nhưng Dư Tô cảm thấy khả năng này cực kỳ thấp. Dù sao, đây mới là trò chơi đầu tiên. Nếu kẻ sá/t nh/ân lộ diện nhanh đến vậy, thì nhiệm vụ này cũng quá dễ dàng rồi sao?
Những người khác rõ ràng cũng có cùng suy nghĩ với Dư Tô. Quý bà nói xong, thấy mọi người đều không bày tỏ thái độ, liền hắng giọng, tiếp tục nói:
"Tôi biết khả năng này không cao, nhưng nếu các người không có manh mối nào khác, sáng mai khi bỏ phiếu chẳng phải cũng chỉ có thể bỏ phiếu cho anh ta thôi sao?"
Cô gái tóc ngắn gật đầu, nói:
"Đúng vậy, bây giờ mới là ngày đầu tiên, chúng ta chẳng phát hiện ra gì cả, chỉ có thể bỏ phiếu cho người đáng ngờ nhất. Dù sao, nếu bỏ phiếu sai, thì dù là người có số phiếu cao nhất cũng sẽ không ch/ết."
Luật chơi quy định rằng nếu bỏ phiếu sai, một người chơi thất bại trong trò trốn tìm sẽ ch/ết ngẫu nhiên, chứ không phải người bị bỏ phiếu cao nhất sẽ ch/ết.
Cậu bé ngáp một cái, đứng dậy, nói: "Cháu muốn đi ngủ rồi, vậy cứ làm theo lời các chú các cô đi."