11. Trò Chơi Bắt Đầu
Lần này, những người chơi thậm chí còn chẳng kịp giới thiệu tên.
Hai người chơi có "người mới" được phân công đã nhỏ giọng giải thích sơ qua cho đồng đội. Cậu học sinh cấp ba nghe xong không những không sợ mà còn hăm hở muốn thử, mặt lộ rõ vẻ phấn khích.
Ngay cả tâm trạng của quý bà cũng tốt hơn nhiều so với người mà Dư Tô gặp ở ván trước. Dù bà ta có vẻ không tin vào tất cả những gì đang diễn ra, nhưng ít nhất bà không đi/ên cuồng la hét đòi báo cảnh sát.
Những người khác đều im lặng ngồi vào vị trí của mình, đợi hai "người mới" hiểu sơ qua luật chơi thì mới có người bắt đầu lên tiếng.
Người đầu tiên nói là một cô gái tóc ngắn ngồi bên phải bàn:
"Nhiệm vụ lần này, rõ ràng là muốn những người chơi nghi kỵ lẫn nhau."
editor: bemeobosua
Người đàn ông đeo kính dày cộp ngồi cạnh cô đẩy gọng kính nói:
"Chín giờ tối trò chơi trốn tìm bắt đầu, bây giờ đã là tám giờ năm mươi rồi. Tôi nghĩ, đã là trốn tìm thì tìm chỗ kín đáo để trốn chắc chắn không sai, chi bằng bây giờ mọi người đi xem xét xung quanh trước đi, lát nữa trốn cũng dễ hơn."
Anh ta chưa nói xong, cậu học sinh cấp ba đã đứng dậy chuẩn bị hành động, có vẻ hơi sốt ruột.
Lúc này, cậu bé bên cạnh Dư Tô lẩm bẩm như nói một mình:
"Trốn tìm à, không biết ai sẽ đi tìm đây?"
Thấy Dư Tô nhìn mình, cậu bé nheo mắt cười với cô.
Nơi những người chơi đang ở trông giống như một gian thờ chính, phía trước có một cánh cửa đôi đóng chặt.
Cậu học sinh cấp ba là người đầu tiên đi về phía cửa, cực kỳ bạo dạn vươn hai tay kéo cửa ra.
Bên ngoài là một cái sân, có thể nhìn thẳng ra bức tường bao cao vút và cánh cổng lớn màu đỏ son phía trước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-11-1.html.]
Cậu học sinh cấp ba thò đầu ra nhìn, rồi định bước ra ngoài.
Đồng đội của cậu là một người đàn ông tóc ngang vai trông giống nghệ sĩ, cau mày gọi cậu ta lại trước khi cậu ta bước ra khỏi cửa, dặn dò:
"Đừng liều lĩnh như vậy, tôi vừa nói với cậu rồi, ch/ết trong game thì ngoài đời cũng sẽ ch/ết."
Cậu học sinh cấp ba cười vô tư lự, nói: "Trò chơi còn chưa bắt đầu mà? Không thể ch/ết nhanh vậy đâu, đừng nhát gan thế chứ."
Nói xong cậu ta liền đi ra ngoài, Dư Tô vốn còn lo lắng sẽ xảy ra tình huống như lần trước, nhưng may mắn là không có nguy hiểm gì xảy ra.
Cậu bé "chậc chậc" hai tiếng, già dặn nói với Dư Tô: "Đúng là hổ con mới đẻ không sợ cọp mà."
"..."
Một đứa trẻ con nói ra câu này, đúng là tương phản dễ thương hết sức.
Thấy cậu học sinh cấp ba không sao, cô gái tóc ngắn dò dẫm bước ra ngoài, ngay sau đó, cặp đôi thanh niên và quý bà cũng đi ra.
Dư Tô cũng đi theo, bước vài bước vào sân, quay lại đánh giá hình dáng ngôi nhà.
Đây là một kiểu nhà từng phổ biến ở nông thôn, có hai tầng, tổng thể hình chữ L ngược, phần nhô ra chính là cầu thang. Tầng một chính giữa là gian thờ, hai bên mỗi bên một phòng ở, cạnh phòng ở bên phải còn có một phòng chứa đồ, đối diện với cầu thang.
Hai bên nhà kéo dài ra những bức tường gạch cao hai mét, bao bọc toàn bộ ngôi nhà một cách kín mít.
Phía trước ngôi nhà bên trái có một căn phòng riêng biệt được xây dựng, ống khói phía trên và đống củi chất bên tường cho thấy mục đích sử dụng của căn phòng này.
Phía bên kia sân có một mảnh đất nhỏ trồng rau, bên còn lại có một cái chuồng, trông có vẻ là chuồng gà.
Dư Tô nhìn đồng hồ trên điện thoại, thấy đã tám giờ năm mươi tư phút, liền chỉ loanh quanh xem xét tầng một, để tránh khi trò chơi bắt đầu không kịp quay về.
Tám giờ năm mươi tám phút, điện thoại hiện thông báo:
[Trò chơi sắp bắt đầu, mời người chơi quay về gian thờ tầng một chờ đợi]
Mọi người nhanh chóng quay về gian thờ, cẩn thận ngồi vào vị trí cũ.