Chớp mắt một cái, đồng hồ đếm ngược đã chạy đến con số cuối cùng.
Dư Tô cầm chặt điện thoại, yên lặng chờ đợi. Rất nhanh sau đó, màn hình liền hiện ra giao diện nhiệm vụ mới.
Phía trên cùng là ba chữ được tô đậm: [Trò chơi trốn tìm], bên dưới là lựa chọn “Mời bạn”. Khi bấm vào, giao diện sẽ hiện ra ba ô trống, chỉ cần nhập mã số của những người chơi khác, đợi họ xác nhận đồng ý, là có thể cùng nhau bước vào nhiệm vụ.
Chính giữa là một đồng hồ đếm ngược ba phút, rõ ràng là để người chơi có thời gian mời người khác hoặc chuẩn bị vật dụng mang theo.
Dư Tô đã thay sẵn đồ thể thao thoải mái, con d/ao găm bằng kim loại được cô bọc vải, giấu kín bên bắp chân.
editor: bemeobosua
Ngoài ra, cô còn chuẩn bị thêm ít nước uống, lương khô, thuốc giảm đau, thuốc cảm, thuốc cầm m/áu, thuốc sát trùng,... Nhưng vũ khí tấn công thì không mang theo, vì theo kinh nghiệm đọc được từ diễn đàn, bất kỳ thứ gì không phải vật phẩm trong game đều sẽ biến mất sau khi vào nhiệm vụ, dù có nhét kỹ đến mấy vào ba lô cũng vô ích.
Lần này, cô chỉ muốn thử xem có đúng như lời đồn không mà thôi.
Ba phút nhanh chóng trôi qua.
Dư Tô dán mắt vào ba chữ “Trò chơi trốn tìm”, trong chớp mắt, cảnh vật xung quanh thay đổi, cô chính thức bước vào game.
Từ ánh sáng chói chang của thực tại đột ngột bị ném vào một không gian âm u, khiến mắt cô nhất thời hoa lên.
Cô chớp mắt liên tục mấy lần, lúc này mới nhìn rõ hoàn cảnh hiện tại.
Quả nhiên, những vật dụng cô đem theo bên ngoài đã hoàn toàn biến mất.
Đây là một căn phòng khá cũ kỹ, phong cách giống nhà nông thôn thời những năm 90. Trên trần nhà treo một bóng đèn tròn trắng mờ mịt, dây điện lủng lẳng đung đưa, khiến những mảng tối trong phòng cũng rung rinh theo.
Dư Tô đang ngồi trước một chiếc bàn bát tiên đặt giữa phòng. Xung quanh bàn cũng đã có người ngồi kín.
Lần này có tổng cộng tám người, bao gồm cả cô.
Nhìn nét mặt, có vẻ chỉ có hai người là người mới.
Một là cậu thiếu niên ngồi bên trái, dáng vẻ mờ mịt ngây ngô, trông như học sinh cấp ba. Người còn lại là một phụ nữ trung niên ngồi đối diện, ăn mặc sang chảnh kiểu phú bà thành phố.
Dư Tô lướt mắt quan sát từng người một, người khiến cô để tâm nhất là cậu bé ngồi bên cạnh mình.
Cậu nhóc này nhìn nhiều nhất chỉ tầm mười hai tuổi, nhưng vẻ mặt lại điềm tĩnh lạ thường. Dù còn nhỏ, nhưng Dư Tô chắc chắn: thằng bé không phải người mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-10-3.html.]
Lúc này, tiếng thông báo từ điện thoại đồng loạt vang lên.
Dư Tô thò tay vào túi lấy máy, trên màn hình xuất hiện thông báo:
【Trong số các bạn có một kẻ gi/ết người đang ẩn mình.
Hãy tìm ra hung thủ trước khi bị gi/ết ch/ết.
Mỗi tối 21:00 sẽ bắt đầu trò chơi trốn tìm, thời gian chơi kéo dài 20 phút.
7:00 sáng hôm sau sẽ tiến hành bỏ phiếu.
Nếu tìm đúng hung thủ, trò chơi kết thúc.
Nếu không, người thất bại trong trò chơi đêm sẽ bị gi/ết.
Ghi chú: Nếu có nhiều người thua, hệ thống sẽ chọn ngẫu nhiên một người ch/ết.】
Dư Tô đọc lướt một lượt, rồi nghiêm túc đọc kỹ thêm hai lần nữa, vừa lúc một người khác mở miệng.
Người đầu tiên lên tiếng chính là vị quý bà trung niên kia.
Bà ta ngó quanh căn phòng với ánh mắt đầy khó chịu, giọng đầy chán ghét:
“Không phải tôi đang mơ đấy chứ? Đây là cái nơi qu/ỷ quái gì vậy? Vừa bẩn vừa cũ nát, sao tôi lại phải ở đây? Với lại, trên thông báo còn nói người ngồi cạnh tôi...”
Bà ta quay sang nhìn cậu thanh niên ngồi cạnh, mặt cau có:
“Là cậu đấy, nói cậu là con trai tôi á?!”
Thanh niên kia mặt giật giật, rõ ràng cũng rất không vui với thiết lập ‘mẹ con hờ’ này.
Dư Tô âm thầm suy nghĩ: điện thoại cô không hề hiển thị bất kỳ thông báo nào về việc có người “ghép cặp” với mình, xem ra chỉ có hai người mới được phân phối thành nhóm, còn lại đều là người chơi solo.
Mà như vậy thì lại càng tốt, tuy cô cũng là người mới, nhưng thật lòng không muốn vướng thêm một “gánh nặng tay mơ” khác.
Không phải vì khinh thường, mà bởi vì… quá phiền.
Hơn nữa, với kinh nghiệm hạn hẹp hiện tại, cô sợ chính mình còn gây hại ngược lại cho người ta nữa kìa.