Phong Đình đứng dậy, giọng trầm ổn nói:
“Có thời gian thì lên mạng xem thử đi. Còn nữa, vì người chơi phân bố khắp nơi, nên có vài người lập thành tổ chức này nọ, tốt nhất đừng tùy tiện tham gia.”
Vừa hay lúc đó, Lâm Tiểu An chạy lại, đúng lúc nghe được câu cuối nên liền tò mò hỏi:
“Tham gia gì cơ?”
Dư Tô nhanh trí lắc đầu lia lịa:
“Không có gì đâu, ảnh nói mấy nhóm chat WeChat ấy, không nên tùy tiện tham gia.”
Lâm Tiểu An liếc nhìn qua lại giữa hai người, ánh mắt đầy ngờ vực, rồi hạ giọng thì thầm bên tai Dư Tô:
“Chà chà, được đấy chị em, tiến triển nhanh ghê~!”
“…”
editor: bemeobosua
Dư Tô cảm thấy cô bạn này bắt đầu diễn hơi sâu, liền lắc đầu phản bác:
“Không có đâu! Làm sao mà có thể chứ? Tớ với anh cảnh sát này... còn chẳng quen biết gì.”
“Ồ?” Phong Đình hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn cô:
“Lúc cần người thì gọi người ta là ‘tiểu ngọt ngào’, lúc xong việc rồi thì quay ngoắt bảo không quen biết?”
Dư Tô: “……”
Không chơi lại, thật sự không chơi lại nổi!
Cô vội kéo Lâm Tiểu An chuồn lẹ, chạy trốn như thể sau lưng có sói đuổi.
Mà suốt đoạn đường sau đó, cô đã phải giải thích tận mười mấy lần, Lâm Tiểu An mới miễn cưỡng tin là cô không hề gọi người ta là ‘tiểu ngọt ngào’ gì hết.
Đến tận khi về đến nhà, Dư Tô mới sực nhớ đến lời Phong Đình nói, liền mở Weibo ra xem.
Vừa mở app, đập ngay vào mắt cô là loạt tin hot đầy trang, với nội dung y hệt nhau.
Mà nội dung bài đăng lại khiến cô chấn động đến nghẹn họng:
“Sáng nay lúc 8:15, kẻ thủ ác trong vụ án Giang Thiền, một người họ Vương, đã t/ử vo/ng một cách kỳ lạ trong trại giam.
Đồng thời, Tiểu Tam Khinh Ưu cũng ch/ết thảm ngay trong phòng ngủ của mình,
t/ử tr/ạng giống hệt Giang Thiền năm xưa.
Theo lời kể từ mẹ Khinh Ưu, suốt hôm đó không có ai vào nhà, cửa sổ cũng lắp đầy thanh chắn an toàn.
Cái ch/ết này thật sự khó tin nổi...”
Bên dưới là ảnh hiện trường bị che kín bằng hằng hà sa số lớp pixel và mờ hóa, vậy mà càng che lại càng khiến người ta tưởng tượng ra sự khủng khiếp gấp bội.
Điều khác biệt là…
Dưới bài đăng, hàng vạn bình luận (trừ vài nick bán hàng), gần như tất cả đều hả hê vỗ tay tán thưởng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-10-2.html.]
“Ch/ết đáng đời!”
“Trời xanh có mắt!”
“Báo ứng tới rồi!”
Chuyện này cũng chẳng có gì lạ, trước đó Dư Tô từng đọc qua vụ án Giang Thiền.
Giang Thiền từng thuê nhà sống chung với cô bạn thân Khinh Ưu.
Sau đó, Khinh Ưu phát sinh mâu thuẫn với một gã đàn ông họ Vương.
Và rồi, chính gã Vương ấy đã đứng ngay ngoài cửa nhà trọ, gi/ết ch/ết Giang Thiền, người vô tội hoàn toàn.
Điều khiến dư luận phẫn nộ hơn cả là:
Khinh Ưu lúc ấy đang ở trong nhà, chỉ cách một cánh cửa, vậy mà không hề mở ra cứu bạn.
Thậm chí sau khi án xảy ra, cô ta còn nhiều lần xỉ vả mẹ của Giang Thiền, khiến dư luận dậy sóng.
So với nhiệm vụ mà Dư Tô từng trải qua, vụ án này tuy khác hoàn toàn về bối cảnh, nhưng lại có những điểm rất tương đồng…
Mà đây lại chính là vụ việc Phong Đình đặc biệt nhắc cô phải để ý.
Vậy nên, rất có thể, nhiệm vụ trong game và các vụ án ngoài đời thực… thật sự có mối liên hệ nào đó.
Dư Tô âm thầm suy nghĩ:
Mình chẳng phải vừa “vô tình làm người tốt” đó sao?
Sau khi nghỉ ngơi hai ngày, kỳ nghỉ phép của cô sắp kết thúc.
Cân nhắc kỹ, Dư Tô quyết định nộp đơn từ chức cho lành.
Dù với người ngoài, việc vào – ra game chỉ trong nháy mắt, nhưng thời gian sống trong game là thật, lại còn đầy nguy hiểm cận kề cái ch/ết.
Cô không muốn sau khi rời khỏi đ/ịa ng/ục ấy lại còn phải còng lưng đi làm từ sáng tới tối, quá mệt mỏi.
Hơn nữa, nếu ch/ết trong game là ch/ết thật ngoài đời, thì sống sót sẽ được thưởng hậu hĩnh.
Một nhiệm vụ hoàn thành, ít thì cũng kiếm được cả chục ngàn, vậy thì đi làm làm gì nữa?
Mười ngày trôi qua vèo cái đã hết.
Ngoài mấy buổi gặp gỡ trà sữa với Lâm Tiểu An, thời gian còn lại Dư Tô gần như ru rú trong nhà, chăm chỉ cày diễn đàn, nghiền hết bài viết chia sẻ kinh nghiệm.
Mà mục “giao lưu” trong app thì… đúng chất “chém gió thành thần”.
Cư dân mạng ở đây đều đội đủ thứ nickname, mỗi câu mỗi chuyện đều như truyện tranh mạng:
“Vừa đáp máy bay xuống Mỹ, giấu tên.”
“Người kiếm 80 triệu/năm như tôi có nên thuê ai chơi hộ không?”
“Lúc hoàn thành nhiệm vụ thứ 5, tôi đã ngủ cùng boss game.”
Nói chung là người hỏi không nghiêm túc, người trả lời thì còn đùa cợt hơn.