Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Trò Chơi Tử Thần [Vô hạn] - Chương 10 (1)

Cập nhật lúc: 2025-06-20 15:04:19
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

10. Trò Chơi Trốn Tìm

 

Hai người vừa đi chưa được bao xa, phía sau đã vang lên tiếng bước chân ngày một gần.

Dư Tô ngoảnh đầu lại thì thấy Vương Tam, à không, giờ là “cảnh sát Phong” đang sải bước đi nhanh về phía họ.

 

Cô hơi bất ngờ, mà Lâm Tiểu An cũng ngạc nhiên hỏi:

“Cảnh sát Phong, có chuyện gì sao ạ?”

 

Anh khẽ gật đầu, ánh mắt dừng lại trên người Dư Tô:

“Nghe nói lúc nãy cô là người đứng gần nạn nhân nhất, tôi cần hỏi cô một vài điều.”

 

“…” 

 

Dư Tô thầm nghĩ, cái cớ này mà cũng bịa được, quá lộ liễu rồi đấy.

Rõ ràng hắn có mục đích khác.

 

Cô “ừ” một tiếng, dặn Lâm Tiểu An chờ ở đây rồi theo anh đi về phía ít người qua lại hơn.

Phía trước có một chiếc ghế dài dành cho người đi bộ nghỉ chân, hai người ngồi xuống, Vương Tam liền nói:

 

“Tôi tên thật là Phong Đình.”

 

editor: bemeobosua

 

Dư Tô khẽ gật đầu, không nói gì.

Phong Đình nhướng mày:

 

“Lúc này không phải cô nên giới thiệu tên mình sao?”

Dư Tô cười mỉm, ánh mắt cong cong:

 

“Tôi có hỏi tên anh đâu, là anh tự nói ra đấy chứ.”

Phong Đình bật cười, thấp giọng:

 

“Cô thay đổi thái độ cũng nhanh thật.”

 

Dư Tô nghiêng đầu đáp:

“Yên tâm đi, nếu sau này có gặp lại trong nhiệm vụ, tôi sẽ ‘đổi lại’ như cũ.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tro-choi-tu-than-vo-han/chuong-10-1.html.]

Cô không tin hai người sẽ còn cơ hội gặp lại. Theo như những bài đăng trong mục diễn đàn, người chơi mới thường được ghép cùng những người ở gần trong thế giới thực.

 

Nhưng mỗi nhiệm vụ trong game đều được phân phối ngẫu nhiên, không phân biệt số lần đã tham gia, dẫn đến chuyện mỗi người có khoảng nghỉ khác nhau sau mỗi nhiệm vụ.

 

Và khi số lần tham gia tăng lên, phạm vi người chơi cùng khu vực sẽ dần được mở rộng: từ cùng thành phố, tới toàn tỉnh, và cuối cùng là toàn quốc.

 

Nói cách khác, về sau nếu không hẹn trước để tổ đội, thì gặp lại người quen là chuyện hiếm như trúng số.

Hiện tại, với thân phận người mới, việc cô và Phong Đình từng là đồng đội trong nhiệm vụ là điều bình thường.

 

Đây chính là điểm tinh tế trong cơ chế của trò chơi: dù là người cũ hại ch/ết người mới, hay người mới gây ra cái ch/ết cho người cũ, thì đều có khả năng tìm được nhau ở thực tế để báo thù.

 

Điều đó cũng buộc các lão làng khi dẫn dắt người mới, nếu không muốn rước họa về sau, thì phải nghĩ kỹ trước khi ra tay.

 

Dù gì thì ai biết được, một tên gà mờ trong nhiệm vụ, có khi ở ngoài đời lại là nhân vật lớn quyền lực ngút trời.

 

Dư Tô lúc này lại rất tò mò: không biết trong 24 giờ cuối cùng của người đàn ông đã nhảy lầu kia có từng gặp được Tiết Mi không?

“Cô chắc vẫn nhận ra người ch/ết lúc nãy chứ?” Phong Đình lên tiếng hỏi.

 

Trúng ý nghĩ, Dư Tô liền hỏi lại:

“Anh ta cũng sống gần đây sao?”

 

“Không,” Phong Đình lắc đầu, “là người ở khu Thành Hoa. Tại sao lại ch/ết ở đây thì vẫn đang điều tra.”

Dư Tô nhíu mày, tỏ vẻ hiếu kỳ:

 

“Những vụ kiểu này, cảnh sát các anh chắc đều xử lý theo hướng t/ự s/át chứ gì?”

Phong Đình nhún vai:

 

“Đối với người bình thường thì đúng là t/ự s/át.”

 

Thấy Lâm Tiểu An phía xa có vẻ bắt đầu sốt ruột, Dư Tô cũng không vòng vo nữa, hỏi thẳng:

“Anh tìm tôi, rốt cuộc có chuyện gì?”

 

Phong Đình cũng không giấu giếm:

“Cô xem Weibo hôm nay chưa?”

 

“Gì cơ?” 

Dư Tô hơi ngớ ra. Tự dưng lại nhắc tới Weibo là sao?

 

Loading...