Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 98: Bán Tương Ớt (Hai)

Cập nhật lúc: 2025-11-13 01:52:05
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qbiD78xkK

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Đó là lẽ dĩ nhiên."

Sinh ý thành, những việc còn thì đơn giản .

Lâm Tuyền ở đó, Tô Vân Dao liền để Thẩm Minh Viễn khế thư.

Thẩm Minh Viễn tuy học, nhưng Tô Vân Dao thỉnh thoảng sẽ dạy , Thẩm Minh An nghỉ học về nhà cũng sẽ dạy , " sinh ý thể chữ", cho nên chữ của Thẩm Minh Viễn tuy thể lắm, nhưng cũng ngay ngắn, rõ ràng từng mục.

Năm trăm hũ, mỗi hũ ba lượng, tổng cộng chính là một ngàn năm trăm lượng bạc.

Tiền chưởng quỹ ngay tại chỗ liền bảo quản sổ lấy năm trăm lượng ngân phiếu định kim, giao tay Tô Vân Dao.

Nhìn mấy tấm ngân phiếu đó, tay Thẩm Minh Viễn đều run rẩy.

Năm trăm lượng!

Nương , chỉ dùng đến một canh giờ, liền nhẹ nhàng kiếm .

Hắn nương nhẹ nhàng cất ngân phiếu, trong lòng sự sùng bái dành cho nàng, đạt đến đỉnh điểm.

Từ Vạn Phúc Lâu ngoài, Thẩm Minh Viễn cả vẫn còn chút lâng lâng, như thể giẫm mây.

Đại Vũ lúc đ.á.n.h xe bò tới.

"Nương... thế ... thế thành công ?"

Hai con lên xe bò, giọng Thẩm Minh Viễn vẫn còn mang theo một tia run rẩy dám tin.

"Ừm, thành công ." Tô Vân Dao bộ dạng từng trải đời của nhi tử, cảm thấy chút buồn : "Thế nào, cảm giác ?"

"Cảm giác... cảm giác như đang ." Thẩm Minh Viễn thành thật , "Tiền chưởng quỹ đó, lúc đầu còn chê đắt, nương chỉ vài ba câu, những mua, còn tranh mua. Nương, thật lợi hại."

"Đây lợi hại." Tô Vân Dao lắc đầu, kiên nhẫn dạy dỗ nhi tử, "Là món đồ trong tay chúng lợi hại. Nhớ kỹ, bất cứ lúc nào, sản phẩm , mới là chỗ dựa lớn nhất của ngươi bàn đàm phán. Đi thôi, đến nhà tiếp theo."

"Vâng ạ!" Thẩm Minh Viễn đáp một tiếng, giọng , rõ ràng so với vang dội và tự tin hơn nhiều.

Nhà thứ hai bọn họ đến.

Lý chưởng quỹ của Duyệt Lai Tửu Gia, Tô Vân Dao đây bán thịt kho cũng từng qua .

Đây là một nam nhân trung niên tinh ranh như khỉ, mặt vĩnh viễn treo nụ .

Thấy Tô Vân Dao đến cửa, Lý chưởng quỹ cũng vô cùng nhiệt tình.

"Tô nương tử đại giá quang lâm, tiểu điếm thật sự bồng tất sinh huy a! Mau mời , dâng !"

Sau một hồi khách sáo, Tô Vân Dao cũng rõ mục đích đến, để Thẩm Minh Viễn đặt hai hũ tương ớt lên bàn.

Lý chưởng quỹ hai hũ tương đó, ha hả : "Tô nương tử, quý vị đây nghiên cứu bảo bối gì nữa ? Nói nhé, giá cả thể như món thịt kho của ngươi, định cao như . Chúng kinh doanh nhỏ, chịu nổi sự quăng quật ."

Hắn đây là tiên phát chế nhân, tiên tiêm phòng cho Tô Vân Dao, bịt kín cái cửa giá cả.

Tô Vân Dao trong lòng như gương sáng, cũng toạc , chỉ : "Lý chưởng quỹ, món đồ , đáng giá đó , quý vị tự nếm thử mới ."

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Nói , nàng cũng chọn hai loại tương cho Lý chưởng quỹ đĩa nhỏ.

Lý chưởng quỹ nếm một miếng, mắt bỗng nhiên sáng lên.

Biểu cảm kinh diễm đó, tuy cố gắng che giấu, nhưng vẫn thể thoát khỏi mắt Tô Vân Dao.

Trong lòng dấy lên sóng to gió lớn!

Đồ !

Trong lòng tuy kích động, nhưng mặt Lý chưởng quỹ vẻ bình thường gì đặc biệt.

Hắn chép chép miệng, từ từ đặt đũa xuống, lông mày nhíu .

"Ừm... hương vị... cũng thật đặc biệt." Hắn cố ý trầm ngâm , "Chỉ là vị cay , chút quá nồng, trong trấn chúng , khẩu vị đều thiên về thanh đạm, e là ăn quen . Hơn nữa món dầu mỡ, ăn nhiều dễ ngán. Tô nương tử, món đồ của ngươi, e là dễ bán ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-98-ban-tuong-ot-hai.html.]

Hắn , lén lút quan sát sắc mặt Tô Vân Dao, từ mặt nàng một chút chột và sốt ruột.

Thế nhưng, biểu cảm của Tô Vân Dao, từ đầu đến cuối đều một chút xíu đổi, vẫn là bộ dạng nhàn nhạt, mang theo ý đó.

Thẩm Minh Viễn một bên , phổi đều nổ tung vì tức giận.

Lý chưởng quỹ , quả thực là mở mắt bậy! Món đồ ngon như , dễ bán ? Vừa nãy bộ dạng mắt phát sáng, rõ ràng thấy rõ ràng!

Tô Vân Dao khẽ : "Nếu như , phiền ."

Nàng , bộ thu hồi hai hũ bàn, chuẩn dẫn Thẩm Minh Viễn rời .

Lý chưởng quỹ: "?"

Lý chưởng quỹ ngây .

Sự việc nên phát triển thành thế chứ!

Theo như dự tính của , Tô Vân Dao lời , hẳn là sẽ vội vàng giải thích, đó thể thuận thế mà hạ giá.

nàng ... trực tiếp bán nữa?!

"Ấy, khoan ! Tô nương tử, ngươi đừng vội chứ!" Lý chưởng quỹ lập tức hoảng loạn, vội vàng dậy ngăn nàng , "Ta... cũng ! Ta chỉ là... chỉ là đưa một chút kiến nghị nhỏ thôi mà!"

Tô Vân Dao dừng bước, xoay , vẻ mặt "khó xử" : " Lý chưởng quỹ, ngài cũng , món đồ dễ bán. Ta ăn, trọng ở sự tự nguyện của đôi bên. Đã ngài thấy , tổng thể cưỡng mua cưỡng bán, ngài lỗ vốn, đến lúc đó ngài lưng còn mắng đó."

"Không lỗ! Sao lỗ !" Lý chưởng quỹ lo lắng đến nỗi trán đổ mồ hôi, "Tô nương tử, ngươi hiểu lầm , đó là đùa thôi! Tương của ngươi, ! Rất ! Ta là sợ ngươi kiêu ngạo, cố ý răn đe ngươi đó!"

Hắn bây giờ chỉ tự tát một cái thật mạnh, chơi hố !

Tô Vân Dao trong lòng nở hoa, mặt vẫn động thanh sắc.

Nàng như thể "thành ý" của Lý chưởng quỹ cảm động, xuống, thở dài một .

“Ôi, Lưu chưởng quỹ, ngài sợ c.h.ế.t khiếp. Ta cứ tưởng món hàng vất vả , nay đập bỏ hết chứ.” Nàng vẻ “hậu sợ” vỗ vỗ ngực, đoạn xoay chuyển lời , “Không giấu gì ngài, từ Vạn Phúc Lâu sang, Tiền chưởng quỹ , thích tả xiết.”

“Tiền chưởng quỹ?” Lòng Lưu chưởng quỹ chợt thót lên, “Hắn… cũng xem qua ?”

“Phải đó.” Tô Vân Dao thản nhiên , “Tiền chưởng quỹ cũng là sảng khoái, nếm một ngụm, hai lời, liền đòi một ngàn hũ.”

“Một… một ngàn hũ?!” Mắt Lưu chưởng quỹ sắp lồi ngoài.

đó mà.” Tô Vân Dao vẻ “phiền não” , “Ta với , đợt đầu tổng cộng chỉ hơn hai ngàn hũ, còn chê ít. Ta hết lời năn nỉ, mới chịu lấy năm trăm hũ, còn bắt lập văn tự, yêu cầu đợt hàng ưu tiên cung cấp cho . Ngài xem, đây việc buôn bán còn bắt đầu, mất một nửa hàng, đáng lo chứ?”

Thẩm Minh Viễn một bên mà ngây .

Lưu chưởng quỹ giờ đây hối hận xanh ruột.

Duyệt Lai Tửu Gia tuy sánh bằng Vạn Phúc Lâu, nhưng ở trong trấn cũng thuộc hàng một hai.

Hắn còn bộ tịch ép giá, kết quả lão hồ ly Tiền chưởng quỹ của Vạn Phúc Lâu nhanh chân đến , một định luôn năm trăm hũ!

Nếu còn chần chừ, đừng ép giá, e rằng đến canh cũng mà húp!

“Tô nương tử!” Thái độ Lưu chưởng quỹ xoay chuyển một trăm tám mươi độ, mặt chất đầy nụ nịnh nọt, thậm chí còn mang theo một chút giọng điệu cầu khẩn, “Nàng xem, giao tình của chúng cũng kém gì lão Vương, nàng thể bên trọng bên khinh ! Hắn năm trăm hũ, cũng năm trăm hũ!”

“Lưu chưởng quỹ, việc .” Tô Vân Dao liên tục xua tay, “Ta tổng cộng chỉ còn bấy nhiêu đây, phía còn mấy nhà đang chờ nữa. Nếu bán hết cho ngài, các nhà khác một miếng cũng nếm , còn ăn ở trong trấn nữa?”

“Vậy mặc kệ!” Lưu chưởng quỹ giở trò vô , “Dù hôm nay nàng cũng bán cho ! Hai trăm hũ! Không, ba trăm hũ! Không thể ít hơn nữa!”

Hiện giờ thật sự sốt ruột, sợ Tô Vân Dao khỏi cửa là sẽ bao giờ nữa.

Cuối cùng, một hồi “kéo co”, Tô Vân Dao “miễn cưỡng” đồng ý bán cho Duyệt Lai Tửu Gia hai trăm hũ.

Lưu chưởng quỹ tuy chê ít, nhưng cũng đây là giới hạn mà Tô Vân Dao thể nhượng bộ, dù cũng hơn là hũ nào.

Hắn vạn phần cảm tạ, trả tiền đặt cọc, cung kính tiễn con Tô Vân Dao khỏi cửa, thái độ đó còn thiết hơn cả cha ruột.

 

Loading...