Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 88: Thẩm Hương Tú tìm đến tận cửa
Cập nhật lúc: 2025-11-12 01:44:10
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/7plRyu7d5c
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hà Đại Quý rốt cuộc kiên nhẫn nổi nữa, liền mở miệng hỏi: “ , nương, nhị ca, thấy đại tẩu ?”
Hắn cố ý giả vờ mà nhắc đến.
Thẩm lão thái đến Tô Vân Dao, liền vui : “Cái tiện nhân đó giờ giỏi giang lắm, sớm phân gia đoạn tuyệt với nhà chúng .”
Hà Đại Quý giả bộ kinh ngạc: “Hả? Sao tự dưng phân gia?”
Thẩm lão thái vội vàng kể những hành vi điên rồ đây của Tô Vân Dao một cách thêm thắt.
Hà Đại Quý lộ vẻ hài lòng: “Nương hồ đồ quá!”
Hắn thở dài, vẻ mặt thâm trầm với Thẩm Hương Tú: “Ta , thịt kho trấn chính là do nàng , đại tẩu tài nghệ như , nàng tính khí một chút thì một chút, thể để đại tẩu phân ngoài chứ?”
Thẩm lão thái tủi : “Cái tiện nhân đó tự nhất quyết phân , cũng còn cách nào, đồng ý thì nàng cứ cả ngày ở nhà đập nồi chén bát, còn cách nào nữa!”
Rồi kể chuyện Tô Vân Dao bại hoại danh tiếng của Thẩm Đại Hà, và chuyện đổ phân lên .
Thẩm Hương Tú xong thì trợn mắt há hốc mồm, đó là nổi trận lôi đình.
Nàng dám tin tai .
Cái Tô Vân Dao mà hễ thấy là co rụt như chuột thấy mèo, mà dám đối xử với nương và ca ca nàng như ?
Thật là hết sức!
Cái đúng là loạn lên !
Nàng thẳng lưng, mặt khôi phục vẻ kiêu căng ngạo mạn.
“Nương, cứ yên tâm! Con sẽ tìm nàng ngay bây giờ!”
Nàng khinh thường hừ một tiếng.
“Trước đây mặt ngay cả thở mạnh cũng dám. Ta bảo nàng đông, nàng dám tây. Bây giờ dù phát chút tài mọn, lẽ nào còn thể loạn trời ?”
Hà Đại Quý một bên , hài lòng gật đầu.
Ếch Ngồi Đáy Nồi
Thẩm Hương Tú , liền chuẩn xông ngoài.
Thẩm lão thái thấy, chút sợ hãi, vội vàng kéo nàng .
“Ấy, Hương Tú, con đừng nông nổi! Cái tiện nhân đó bây giờ dễ chọc , mấy hầu trong nhà nàng , hung dữ lắm, …”
Thẩm Hương Tú nào lọt lời khuyên.
Nàng gạt phăng tay Thẩm lão thái , thiếu kiên nhẫn : “Nương! Người sợ gì chứ? Chẳng qua chỉ là mấy hầu thôi mà? Phu quân của con ở trấn cũng là chưởng quầy tiếng tăm, nàng dám động đến một sợi tóc của con thử xem?”
Nàng đầu Hà Đại Quý, nhận sự ủng hộ từ .
Hà Đại Quý đang mong nàng gây chuyện, với sự hiểu của về đại tẩu , phụ nữ đó vốn là một yếu đuối, đây đối với vợ luôn là răm rắp lời.
Hắn lập tức bày bộ dạng ủng hộ, : “Hương Tú đúng. Nhạc mẫu, cứ yên tâm, ở đây, cái Tô Vân Dao đó dám gì . Hơn nữa, chúng là lý, chứ đ.á.n.h .”
Có Hà Đại Quý chống lưng, khí thế của Thẩm Hương Tú càng thêm mạnh mẽ.
Nàng với Thẩm lão thái: “Nương, cứ ở nhà đợi tin của con ! Con sẽ bắt nàng dập đầu nhận với !”
Nói xong, nàng còn để ý đến sự ngăn cản của Thẩm lão thái, xoay quát lên với Thẩm Thiên Kim đang rụt rè một bên: “Thiên Kim! Dẫn đường! Dẫn đến nhà con tiện nhân !”
Thẩm Thiên Kim nàng quát một tiếng, sợ đến mức run b.ắ.n cả .
Nàng liếc Thẩm lão thái, liếc cô cô đang khí thế hừng hực, dám lời, đành rụt rè dậy.
“Cô… cô cô, theo .”
Thế là, ánh mắt xem kịch vui của Hà Đại Quý, ánh mắt lo lắng mong chờ của Thẩm lão thái và Thẩm Đại Hà, Thẩm Hương Tú hùng dũng hiên ngang, dẫn theo Thẩm Thiên Kim, tiến thẳng đến nhà Tô Vân Dao.
Trong lòng nàng tính toán xong xuôi.
Lát nữa gặp mặt, nàng sẽ giành thế thượng phong , bày dáng vẻ trưởng bối, mắng Tô Vân Dao một trận xối xả, mắng nàng bất hiếu bất đễ, mắng nàng tâm địa độc ác.
Đợi đến khi dập tắt khí thế của nàng, bắt nàng về nhà, lúc đó hẵng chuyện về nước kho tàu.
Nàng tin, một trái hồng mềm nàng nắm trong tay mười mấy năm nay, thể thật sự hóa thành cục sắt ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-88-tham-huong-tu-tim-den-tan-cua.html.]
Trên đường thỉnh thoảng gặp vài thôn dân, thấy dáng vẻ của Thẩm Hương Tú, đều từ xa, ném đến ánh mắt tò mò mang ý xem kịch vui.
“Đó chẳng là cô nữ nhi nhà Thẩm lão thái gả về trấn ?”
“ là nàng, gọi là Thẩm Hương Tú. Nhìn cái dáng vẻ hằm hằm của nàng , tám phần là tìm phiền phức cho nhà Vân Dao .”
“Chậc chậc, đúng là sống c.h.ế.t. Mẹ và ca ca nàng tạt một phân, nàng thì , tự dâng cửa đến.”
“Có kịch để xem !”
Tiếng xì xào bàn tán của thôn dân lớn, nhưng đứt quãng cũng lọt tai Thẩm Hương Tú.
Nàng những lời đó, trong lòng khó chịu.
Cái gì gọi là sống c.h.ế.t?
Cái gì gọi là tự dâng cửa đến?
Bọn chân đất , thật sự càng ngày càng quy củ, dám lưng bàn tán về nàng !
Nàng hung hăng trừng mắt mấy thôn dân đang chuyện, nhưng căn bản sợ nàng , ngược còn chỉ trỏ nàng mà rộ lên.
Thẩm Hương Tú tức giận đến mức mặt xanh mét, nhưng gì , đành tăng nhanh bước chân, nhanh chóng rời khỏi tầm mắt của những .
Chẳng mấy chốc, các nàng đến đầu thôn phía đông.
Khi căn nhà ngói đỏ gạch xanh uy nghi của Tô Vân Dao xuất hiện mắt, bước chân của Thẩm Hương Tú chợt khựng .
Nàng trợn mắt há hốc mồm bức tường cao và sân lớn mặt, cả đều ngây dại.
Bức tường viện cao vút, ngói đen nhánh lấp lánh ánh nắng, cánh cổng lớn màu đỏ son uy nghi, còn rộng rãi gấp mấy mặt tiền cửa hàng tạp hóa nhà nàng ở trấn.
Đây… đây chính là nhà của Tô Vân Dao?
Nàng đang mơ đấy chứ?
Người phụ nữ ngay cả một bộ y phục tử tế cũng , gặp nàng thì cúi đầu dám lời nào, dám ở trong căn nhà thế ?
“Cô cô, chính… chính là nơi .” Thẩm Thiên Kim nhỏ giọng ở một bên, trong giọng đầy vẻ ghen tỵ thể che giấu.
Thẩm Hương Tú gì, nàng chỉ trừng mắt chằm chằm cánh cổng lớn , sự kinh ngạc trong lòng, nhanh một dòng đố kỵ và oán hận cuộn trào thế.
Dựa chứ?
Dựa mà Tô Vân Dao một góa phụ, thể sống một cuộc sống đến ?
Còn nàng , tuy gả về trấn, trở thành nương tử của chưởng quỹ, sân viện nàng đang ở nếu so với nơi đây, quả thực chính là một cái ổ chó!
Mẹ và ca ca nàng , vẫn còn ở trong căn nhà đất nát tươm , ngay cả năm mới cũng thể sống yên !
Thật bất công!
Điều quá bất công!
Căn nhà , cái khí thế , giống như từng chiếc gai nhọn hoắt, đ.â.m mạnh tim nàng .
“Hừ! Nhà xây đến mấy thì ích gì? Chẳng vẫn là một góa phụ nam nhân !”
Thẩm Hương Tú chua chát mắng một câu, đè nén sự kinh ngạc và đố kỵ trong lòng, thẳng lưng trở .
Nàng sải bước đến cánh cổng lớn màu đỏ son , giơ tay lên, dùng hết lực, “rầm rầm rầm” mà đập cửa.
Lực đạo lớn đến mức, dường như đang gõ cửa, mà là đang đập phá cửa.
Nàng cho Tô Vân Dao , nàng Thẩm Hương Tú đến!
Cho dù ngươi bây giờ phong quang đến mấy, mặt , ngươi vĩnh viễn thấp hơn một bậc!
Nàng đập cửa, trong lòng toan tính những lời lát nữa sẽ mắng chửi.
Nàng cho Tô Vân Dao , trưởng bối chính là trưởng bối, quy củ chính là quy củ!
Tuy nhiên, nàng đập nửa ngày, bên trong cửa chút động tĩnh nào.