Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 70

Cập nhật lúc: 2025-11-10 23:59:56
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7plRyu7d5c

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Vân Dao đàn ông đó, hỏi: “Ngươi chữ ?”

Người đàn ông sững một chút, dường như ngờ nàng sẽ hỏi điều , ngẩng đầu lên, Tô Vân Dao một cái, chậm rãi gật đầu, giọng khàn khàn: “Bẩm phu nhân, tiểu nhân chút ít. Trước đây ở nhà chủ cũ, từng quản sự mấy năm.”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

Đây quả là niềm vui bất ngờ.

Tô Vân Dao trong lòng tính toán, sang chủ nha hành: “Cả nhà , bán bao nhiêu?”

Chủ nha hành đảo mắt một vòng, giơ ngón tay : “Phu nhân và nha đầu , đều còn , mỗi tám lạng bạc. Còn đàn ông , tuy chữ, nhưng dù cũng là què, việc nặng, cũng tính ngài tám lạng, cho tròn . Cả nhà, hai mươi tư lạng, thể bớt nữa!”

“Được, mua.” Tô Vân Dao đồng ý một cách dứt khoát.

Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu lên, vẻ mặt kinh ngạc Tô Vân Dao.

Hắn tưởng rằng rao bán, kết quả nhất cũng là ly tán với vợ con, cái chân phế của , e rằng chỉ thể mỏ than độc ác nào đó mua về khổ sai thấp hèn nhất, ngờ… ngờ nguyện ý mua cả nhà bọn họ!

Môi run rẩy, còn giữ vẻ trầm tĩnh nữa, đột nhiên quỳ rạp xuống đất, dập một tiếng vang dội mặt Tô Vân Dao, giọng nghẹn ngào: “Đa… đa tạ đại ân của phu nhân!”

Phụ nhân và cô bé bên cạnh cũng quỳ xuống theo, phụ nhân lặng lẽ rơi lệ, cô bé thì thút thít nhỏ.

“Đứng dậy .” Tô Vân Dao nhàn nhạt một câu.

Nàng chọn thêm hai thanh niên trông thật thà chất phác từ những còn , hỏi mới là hai , vì nhà tai họa, thực sự sống nổi nữa mới tự bán .

Hai là lao động khỏe mạnh, giá cả tự nhiên cao hơn, mỗi mười lạng bạc.

Tô Vân Dao sảng khoái chi trả bốn mươi bốn lượng bạc, nhận từ tay ông chủ nha hành năm tờ khế ước bán ghi sinh thần bát tự.

Ông chủ nha hành đến khép miệng, ngừng khen Tô Vân Dao là lòng thiện.

Tô Vân Dao để tâm đến lời nịnh hót của lão, dẫn theo năm mới mua rời khỏi nha hành.

Nhìn y phục mỏng manh rách nát bọn họ, nàng khẽ nhíu mày, trực tiếp dẫn bọn họ rẽ một cửa tiệm may y phục bên cạnh.

“Ông chủ, cho mỗi bọn họ hai bộ y phục vải thô, thêm hai bộ đồ lót bằng vải bông mịn nữa.”

Ông chủ tiệm thấy nàng một lúc mua quần áo cho năm , cũng nhiệt tình tiếp đón.

Chẳng mấy chốc, năm lên y phục mới tinh. Tuy chỉ là vải thô bình thường nhất, nhưng sạch sẽ tươm tất, khiến con trông cũng tinh thần hơn nhiều.

Một nhà ba y phục xong bước , nam nhân nữa cúi đầu thật sâu với Tô Vân Dao: “Phu nhân, tiểu nhân Lâm Tuyền, đây là thê tử Thúy Lan của tiểu nhân, tiểu nữ Hạnh Nhi. Từ nay về , tính mạng một nhà ba chúng tiểu nhân chính là của phu nhân.”

Hai cũng cẩn trọng tự giới thiệu: “Phu nhân, tên Đại Võ, là tiểu Tiểu Võ của .”

Tô Vân Dao gật đầu: “Trong các ngươi, ai chăn bò?”

Đại Võ mở miệng: “Phu nhân, , đây từng là điều khiển xe ngựa cho chủ nhà cũ.”

“Vậy , chúng mua một con bò .”

Tiếp đó, nàng đến chợ gia súc, tốn mười lăm lượng bạc, chọn mua một con trâu lớn vạm vỡ, béo .

Tô Vân Dao khỏi cảm thán trong lòng, thời đại , một con còn đáng giá bằng một con trâu.

Khi Tô Vân Dao dẫn theo một đoàn đông đúc và một con trâu trở về đầu thôn, cả thôn Thanh Thạch đều xôn xao.

Các thôn dân thôn Thanh Thạch, cả đời từng thấy cảnh tượng .

Một nhà nông dân còn mua gia nhân, còn con trâu lớn , mua là mua ngay, trông còn khỏe mạnh hơn cả trâu nhà trưởng thôn.

Tô Vân Dao ở phía nhất, phía nàng là hai đứa trẻ, đó nữa là năm lạ mặc y phục vải thô mới tinh, cuối cùng, hai Đại Võ và Tiểu Võ còn dắt theo một con trâu lớn lông bóng mượt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-70.html.]

Con trâu khi đường, móng giẫm đất “tách tách” vang lên, chuông đồng cổ “đinh linh linh” reo, oai phong tả xiết.

“Trời ơi! Vân Dao phát tài lớn đến mức nào thế?”

“Một mua năm , còn một con trâu! Cái tốn bao nhiêu bạc chứ?”

“Ôi chao, cái khí thế , còn chẳng kém cạnh gì so với những nhà giàu trong trấn!”

Các thôn dân vây quanh ven đường, vươn dài cổ mà , trong ánh mắt pha lẫn sự ngưỡng mộ, kinh ngạc, và một tia đố kỵ rõ thành lời.

Những thôn dân mua hạt giống ớt, trong lòng càng thêm nóng bỏng, dường như thấy tương lai nhà cũng sẽ sống cuộc sống như .

Tuy nhiên, luôn vài ánh mắt mang theo kịch độc.

Tiền Lão Tứ ở phía tây thôn, đang xổm gốc cây cổ cong cửa nhà , một hàm răng vàng hoe nhe , ánh mắt âm u độc địa chằm chằm nhóm Tô Vân Dao.

Bên cạnh còn vài tên lười nhác thường ngày chỉ ăn , đều là những kẻ nỡ bỏ hai mươi văn tiền để mua hạt giống.

“Phì!” Tiền Lão Tứ nhổ một bãi đờm đặc xuống đất, “Nhìn cái điệu bộ đắc ý của tiện nhân kìa! Chẳng dựa chút thủ đoạn hồ ly tinh mà kiếm mấy đồng tiền bẩn thỉu thôi ? Giờ thì , còn bắt đầu mua , coi như súc vật mà sai khiến, sớm muộn gì cũng gặp báo ứng!”

thế, thôn Thanh Thạch chúng tổ tông đời đời đều là lương thiện, từng thấy cảnh tượng thế . Nàng một góa phụ, phô trương như , chẳng lẽ sợ đời đ.â.m lưng .” Một tên lười nhác bên cạnh âm dương quái khí phụ họa theo.

Giọng của bọn to nhỏ, đủ để những ngang qua thấy.

Một nhà ba Lâm Tuyền và hai Đại Võ, Tiểu Võ đều cúi đầu xuống, thần sắc chút bất an.

Bọn họ thoát khỏi biển khổ, sợ nhất chính là gây rắc rối cho chủ nhà mới.

Tô Vân Dao dừng bước, , ánh mắt lạnh nhạt trực tiếp b.ắ.n về phía Tiền Lão Tứ.

Nàng gì, cứ thế lặng lẽ , trong ánh mắt sự phẫn nộ, chỉ một sự thờ ơ lạnh lẽo, khiến Tiền Lão Tứ trong lòng rợn tóc gáy.

“Ngươi cái gì?” Tiền Lão Tứ nàng chằm chằm mà khó chịu, bướng bỉnh hét lên, “Ta sai ? Ngươi một nữ nhân, mua nhiều nam nhân như về, ý đồ gì, ai mà chẳng chứ?”

Lời vô cùng hạ lưu.

Mặt Thẩm Minh Viễn lập tức đỏ bừng, nắm đ.ấ.m siết chặt kêu răng rắc, định xông lên tranh luận.

Tô Vân Dao một tay giữ chặt vai , hiệu bình tĩnh.

Nàng bước lên hai bước, mặt Tiền Lão Tứ, khóe miệng cong lên một nụ như như . “Tiền Lão Tứ, ý đồ gì, cần ngươi bận tâm. Ta chỉ , những kẻ, bản tài cán, trơ mắt khác mang cơ hội kiếm tiền đến mặt, ngay cả hai mươi văn tiền cũng nỡ móc , chỉ lưng buôn chuyện, đáng đời nghèo khổ cả đời.”

Nàng dừng một chút, ánh mắt quét qua Tiền Lão Tứ và mấy bên cạnh , “Ta mua là để trở về giúp trồng trọt và mở xưởng. Không giống như một kẻ, tay chân lành lặn nhưng chỉ mọc một cái miệng chuyên ăn cơm c.h.ử.i . Có thời gian rảnh rỗi , chi bằng xuống ruộng cày cuốc thêm vài cái, còn thể tưới nước cho mấy cây rau héo úa trong vườn nhà ngươi.”

“Ngươi!” Tiền Lão Tứ chọc đúng chỗ đau, mặt lập tức biến thành màu gan heo.

Các thôn dân xung quanh bật một tràng ồ.

Bọn họ tuy cũng ngưỡng mộ Tô Vân Dao, nhưng trong lòng đều hiểu rõ Tô Vân Dao lý, huống hồ, giờ còn đang trồng ớt, tuyệt đối thể đắc tội với Tô Vân Dao, nếu đến lúc đó thu mua ớt nhà thì ?

Hơn nữa Tiền Lão Tứ , vốn dĩ là một kẻ vô dụng, thể cậy nhờ.

Tô Vân Dao thèm để ý đến nữa, với Lâm Tuyền và những khác: “Đi thôi, về nhà.”

Sự ung dung và mạnh mẽ đó, khiến Lâm Tuyền và những khác trong lòng rùng , chút bất an ban đầu lập tức tan thành mây khói, đó là một cảm giác an mãnh liệt.

Vị chủ nhà mới , hẳn là một chủ kiến.

Về đến nhà, đóng cửa viện , ngăn cách sự ồn ào bên ngoài.

 

Loading...