Trị Đám Thân Thích Cực Phẩm - Ta Dẫn nhãi Con Làm Giàu Ở Cổ Đại (Đem Con Phân Gia, Ăn Ngon Uống Đã) - Chương 68: Dẫn dắt mọi người trồng ớt

Cập nhật lúc: 2025-11-10 23:59:54
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40YjPpaMpW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thôn trưởng vỗ mạnh một cái đùi , tiếng “đét” vang lên lanh lảnh và dứt khoát, khiến chén bàn cũng nảy lên một chút.

“Làm!” Ông nhả một làn khói t.h.u.ố.c đặc quánh, trong mắt là ánh sáng từng , “Tiểu Tô, tấm lòng của con, thúc xin nhận! Chuyện nếu thành công, thì đúng là tìm một con đường sống cho thôn Thanh Thạch của chúng ! Ngày mai, , bây giờ sẽ về suy tính kỹ lưỡng, sáng sớm mai sẽ gõ chiêng, triệu tập bộ thôn dân sân phơi lúa, sẽ đích chuyện với họ! Ai nguyện ý theo con , coi như phúc khí, ai , chúng cũng miễn cưỡng, ai cũng đừng oán trách ai!”

Nói xong, ông dậy, trịnh trọng chắp tay vái Tô Vân Dao: “Thúc mặt thôn dân, cảm ơn con.”

Hành động , khiến Thẩm Minh Viễn và Thẩm Minh Châu giật .

Thôn trưởng uy vọng cao trong thôn, từ bao giờ hành đại lễ như với một hậu bối?

Tô Vân Dao vội vàng dậy đỡ ông: “Thôn trưởng thúc, c.h.ế.t . Khi mới phân gia đó, nơi nương tựa, nếu và các thẩm tử giúp đỡ, mấy con sẽ sống thế nào. Ta Tô Vân Dao kẻ vong ân bội nghĩa, đường ăn , tự nhiên nghĩ đến trong thôn .”

Nàng những lời thật lòng, hề giả dối.

Ngô thẩm tử xong, vành mắt chợt nóng lên, kéo tay nàng vỗ vỗ: “Con bé , thật là chất phác. Chúng ban đầu chỉ gửi chút nồi niêu cũ và chăn bông cũ đáng giá, nào đáng để con nhớ kỹ như .”

“Ơn một giọt nước, báo đáp bằng suối nguồn.” Tô Vân Dao mỉm , “Lúc khó khăn nhất, những thứ đó chính là cứu mạng. Tình nghĩa , sẽ nhớ cả đời.”

Trương Đại thúc là thật thà, ông xoa xoa tay, tủm tỉm.

Hoa Đào cũng dậy theo, nàng khéo ăn như những khác, chỉ là mắt đỏ hoe Tô Vân Dao, đôi môi mấp máy hồi lâu, cuối cùng nặng nề gật đầu, ngàn lời , đều trong ánh mắt kiên định .

Nàng , đây là Tô Vân Dao đang kéo nàng một phen, giúp nàng thể tự tay kiếm tiền, đường đường chính chính thẳng.

Tô Vân Dao sang thôn trưởng, bổ sung: “Thôn trưởng thúc, hạt ớt , ba gia đình của Ngô thẩm tử, Trương thẩm tử và Hoa Đào tỷ, sẽ tặng miễn phí. Còn những thôn dân khác trồng, thì đến chỗ mua, một gói hạt giống hai mươi văn tiền, thể trồng một mẫu đất. Ta những lời khó , tình, sổ sách phân minh, quy tắc lập , tránh cho phát sinh sự cố.”

Thôn trưởng , càng gật đầu khen ngợi: “Đáng lẽ như ! Trên đời bữa trưa miễn phí, để họ bỏ tiền mua, họ mới dụng tâm mà trồng. Con yên tâm, chuyện sẽ rõ với họ.”

Sau đó, Tô Vân Dao dạy phương pháp ươm hạt ớt.

Mọi chuyện định, mấy gia đình trong lòng đều ôm ấp một ngọn lửa hy vọng rực rỡ, cáo từ rời .

Đêm khuya, nhưng bước chân họ trở về nhà nhẹ nhàng hơn trăm so với lúc đến, như thể thấy cảnh những trái ớt đỏ rực treo đầy cành năm , và túi tiền trong nhà cũng theo đó mà phình to.

Sáng sớm hôm , trời tờ mờ sáng, khí yên ắng của thôn Thanh Thạch phá vỡ bởi một tiếng “công” giục giã và vang dội.

“Thôn trưởng gõ chiêng !”

“Có chuyện gì ? Sao sáng sớm tinh mơ thế .”

“Mau xem! Lần gõ chiêng, là để chiêu mộ thợ xây nhà cho nhà tiểu Tô, những nhà đều kiếm tiền, chắc chắn là chuyện !”

Dân làng khoác áo ngoài, những khuôn mặt còn ngái ngủ đầy vẻ tò mò và mong đợi.

Rất nhanh, sân phơi lúa ở trung tâm thôn chật kín .

Thôn trưởng một tảng đá lớn, hắng giọng, đám đông nhốn nháo bên , mặt là nét hồng quang thể kìm nén.

“Kính thưa các hương , hôm nay gọi đến đây, là một chuyện đại hỉ tuyên bố!” Giọng ông vang dội, truyền khắp cả sân phơi lúa.

Mọi là chuyện mừng, tinh thần lập tức phấn chấn, thi hỏi han.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/tri-dam-than-thich-cuc-pham-ta-dan-nhai-con-lam-giau-o-co-dai-dem-con-phan-gia-an-ngon-uong-da/chuong-68-dan-dat-moi-nguoi-trong-ot.html.]

“Thôn trưởng, hỉ sự gì ? Có triều đình miễn thuế ?”

“Ngươi mơ mộng hão huyền cái gì! Ta thấy tám chín phần là nhà nào đó trong thôn tổ chức hỉ sự thôi!”

Thôn trưởng phất tay, hiệu im lặng.

Sau khi khí lắng xuống, ông mới cất giọng sang sảng : “Tô Vân Dao của thôn chúng , đều rõ chứ?”

“Biết! Người năng lực!” Trong đám đông lập tức hô lên.

Nhắc đến Tô Vân Dao, phần lớn mặt đều lộ vẻ tán thưởng và ngưỡng mộ.

Người quả phụ từng kém cỏi nhất thôn, nay trở thành bản lĩnh nhất thôn, ai mà khâm phục?

Thôn trưởng hài lòng gật đầu, tiếp: “Tiểu Tô lòng , cách ăn kiếm tiền, quên những thôn xóm láng giềng chúng . Nàng tìm một loại cây trồng mới lạ, gọi là ‘ớt’, là một loại gia vị, cũng thể dùng rau ăn.

Đêm qua, nàng mời mấy nhà chúng nếm thử, hương vị đó, tuyệt vời vô cùng! Giờ đây, Tiểu Tô định cùng cả thôn chúng trồng loại ớt !”

“Trồng ớt ư?”

“Thứ đó thể bán tiền ?”

Dưới sân, tiếng bàn tán lập tức nổi lên ầm ĩ.

Trưởng thôn nâng cao giọng, trấn áp tiếng bàn tán của : “Tất cả hãy hết ! Ớt khi trồng xong, Tiểu Tô sẽ thu mua bộ! Hơn nữa, cái giá đưa là – mười văn tiền một cân!”

“Ầm” một tiếng, cả sân lúa lập tức bùng nổ như vỡ tổ.

“Gì cơ? Mười văn tiền một cân?” Một hán tử dám tin tai , móc móc tai hỏi một nữa.

“Trời đất ơi! Chúng vất vả trồng gạo thô, một cân cũng chỉ bán năm văn tiền! Loại ớt còn quý giá hơn cả hạt đậu vàng!”

Ếch Ngồi Đáy Nồi

“Tiểu Tô thật sự thu mua với giá mười văn tiền ? Nàng đùa chứ?”

Dân làng kích động, trong mắt lóe lên ánh sáng tham lam và khao khát.

Mười văn tiền một cân, đây là khái niệm gì? Nếu trồng một mẫu đất, sẽ kiếm bao nhiêu tiền chứ! Tất cả dường như đều thấy những xâu tiền đồng đang vẫy gọi .

Tuy nhiên, trong đám đông vẫn luôn vài giọng bất hòa.

Tiền Lão Tứ ở đầu thôn phía Tây, là kẻ ương ngạnh nổi tiếng trong thôn, ngày thường lêu lổng, thấy khác sống chịu .

Hắn bĩu môi, với giọng điệu âm dương quái khí: “Trưởng thôn, lời thể . Ớt gì đó, chúng còn từng qua. Rau xanh củ cải bình thường, mang trấn, c.h.ế.t sống cũng chỉ bán một văn tiền một cân, vì lẽ gì mà Tô Vân Dao nàng trả mười văn tiền? Đừng là vẽ vời viễn cảnh, coi chúng như lũ ngốc mà đùa giỡn chứ?”

Mấy tên lười biếng thường ngày thích bới móc cạnh cũng hùa theo: “ , chuyện như thế? Lỡ đến lúc chúng trồng , nàng cần nữa, chẳng chúng công cốc một phen ?”

Trưởng thôn sớm liệu sẽ loại nhảy , sắc mặt ông trầm xuống, vui Tiền Lão Tứ: “Tô Vân Dao là như thế nào, trong lòng đều một cán cân mà! Nàng xây nhà, tiền công bao giờ thiếu một văn nào ? Nàng đây là niệm tình bà con chòm xóm, kéo một tay!

Ta rõ cho mà , cái giá , cũng chỉ mấy vụ đầu tiên thôi, là Tiểu Tô thấy đầu tiên trồng, gánh vác rủi ro, nên mới đưa giá ưu đãi! Chờ trồng nhiều lên, thị trường , giá cả tự nhiên theo giá thị trường! Cơ hội đang bày mắt, ai nắm bắt thì , ai ép buộc các ngươi!”

Trưởng thôn một tràng, khiến mấy mặt đỏ tía tai, cúi đầu dám thêm lời nào, nhưng vẫn thì thầm to nhỏ gì đó.

 

Loading...